Lần đầu tiên Hứa Giản gặp phải chuyện như vậy, nói không căng thẳng là giả.
Tần Trầm nhìn dòng xe cộ xung quanh, tranh thủ đưa điện thoại di động của mình cho Hứa Giản:
"Anh đã mở định vị, điểm đỏ là chúng ta, điểm xanh là bên chị Phan, em chú ý khoảng cách của chúng ta, chờ khi cách nhau khoảng chừng một kilomet thì nói với anh."
Nhận điện thoại di động xong Hứa Giản vội vàng gật đầu, nhìn chằm chằm hai điểm đỏ xanh, vô cùng lo lắng nhìn Tần Trầm:
"Chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
Là một thanh niên tốt ngũ giảng tứ mỹ*, quan niệm 'Có chuyện tìm cảnh sát' đã ăn sâu vào trong lòng Hứa Giản từ lâu.
* Ý chỉ "Năm tốt bốn đẹp". Nôm na như con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ ấy =))))))
Chuyện theo dõi như vậy, tình tiết nghiêm trọng thì có thể báo cảnh sát xin giúp đỡ, nếu bình thường gặp phải tình huống như thế, Hứa Giản nhất định không nói hai lời liền gọi '110'.
Nhưng dù sao Tần Trầm cũng là người của công chúng, nếu báo cảnh sát làm lớn chuyện, Hứa Giản sợ ảnh hưởng không tốt tới hắn, cho nên mới do dự như thế.
Tần Trầm quay vô-lăng sang bên phải, kiên định nói:
"Chị Phan đã báo cảnh sát."
Hứa Giản có chút sầu lo: "Báo cảnh sát có ảnh hưởng đến đến anh không?"
Tần Trầm nghe vậy nhìn cậu: "Anh đâu làm sai chuyện gì, ảnh hưởng gì cơ?"
Tần Trầm: "Diễn xuất là công việc của chúng ta, ra khỏi công việc chúng ta chỉ là người bình thường, gặp chuyện phải nhờ cảnh sát giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-thanh-meo-cua-anh-de/1086122/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.