Chương trước
Chương sau
Đè nén từng cơn hoảng hốt, Hứa Giản ba chân bốn cẳng nhanh chóng đi đến chỗ đậu xe của Tần Trầm, nhưng mà chỗ đậu xe lại trống trơn, chẳng hề thấy bóng dáng Tần Trầm.
Bây giờ đã hơn mười một giờ khuya, cách thời giản Hứa Giản biến trở về thành mèo chỉ còn lại không tới hai mươi phút.
Hứa Giản gọi điện thoại cho Tần Trầm một lần nữa, vẫn tắt máy.
Bên trong tiểu khu và trên đường phố đâu đâu cũng có camera giám sát, Hứa Giản không dám mạo hiểm biến thành mèo ở bên ngoài, cậu quyết định đi về trước, nếu mười một giờ rưỡi Tần Trầm còn chưa về hẵng tính, cậu sẽ ra ngoài xem.
Điện thoại Tần Trầm không gọi được, mặc dù biết hắn là người lớn như thế sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Hứa Giản vẫn không khỏi nghĩ bậy nghĩ bạ:
Sẽ không tự mình lái xe trên đường về xảy ra chuyện gì đâu?
Sau khi lên lầu bật TV, lực chú ý của Hứa Giản vẫn luôn đặt ở cửa lớn và trên điện thoại di động.
'Leng keng leng keng —— '
Ngay khi Hứa Giản càng tưởng tượng càng sợ hãi, đột nhiên nhớ tới tiếng chuông kéo cậu về hiện thực, tưởng Tần Trầm trả lời điện thoại, cậu nhanh chóng tóm lấy điện thoại di động bên người.
Lúc nhìn thấy người gọi điện là Tiểu Nam, Hứa Giản thật vọng ngay lập tức, động tác cũng không dừng lại, nhận điện thoại hỏi:
"Có tin tức của anh ấy rồi?"
Tiểu Nam bên kia không còn ồn ào nữa, nàng nói với Hứa Giản:
"Anh Hứa yên tâm, anh Trầm không sao đâu, em gọi điện thoại hỏi chị Phan, nói sau khi hoạt động kết thúc anh Trầm đi gặp bạn bè, điện thoại di động tắt máy là vì hết pin, bây giờ đã trên đường về nhà."
Sau khi nhận được cuộc gọi của Hứa Giản, Tiểu Nam cuối cùng vẫn không yên lòng, chạy vào phòng vệ sinh gọi thiện thoại cho Tần Trầm, biết đối phương tắt máy sau đó liền bấm gọi Phan Mẫn.
Nghe Tiểu Nam nói, Hứa Giản đầu tiên là sửng sốt, lập tức thở dài một cái:
"Vậy thì tốt."
Người không có chuyện gì là được.
Tiểu Nam không nói tối nay Tần Trầm đi gặp người nào, nhưng trực giác nói cho Hứa Giản biết, rất có thể là Tần Trầm đi gặp Đỗ Tắc Chu.
Ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, nhưng mà Hứa Giản cũng không biết trên ti vi đang chiếu cái gì, đầu óc rối như tơ vò, cảm giác trong lòng rất khó chịu:
Cứ việc bản thân từ chối gặp mặt Đỗ Tắc Chu, nhưng vẫn không ngăn được Tần Trầm gặp mặt anh ta.
Mười một giờ rưỡi, Hứa Giản biến trở về thành mèo, Tần Trầm còn chưa về.
Hứa Giản nhấc móng vuốt nhấn tắt TV, nhảy xuống ghế sô pha đi về phía cửa chính, lúc ra cửa còn không quên quay người dùng móng vuốt khều mép cửa để đóng cửa lại.
Chân sau đạp nhảy lên ấn thang máy, đôi mắt xanh lam của Hứa Giản nhìn chằm chằm cửa thang máy, nghĩ thầm:
Mình chỉ nhìn thôi, không làm gì hết.
Phan Mẫn nói Tần Trầm đi uống rượu với bạn, uống rượu không thể lái xe, hẳn là có người đưa hắn về.
Mà người đưa Tần Trầm về nhà, rất có thể là Đỗ Tắc Chu.
Hứa Giản muốn nhìn xem rốt cuộc Đỗ Tắc Chu có dáng vẻ thế nào.
Đêm khuya không ai dùng thang máy, cho nên một con mèo như Hứa Giản rất thuận lợi đi thang máy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, cùng lúc đó, Đường Ly nằm nhoài trên cửa sổ xe hàng ghế sau hỏi Tần Trầm:
"Thật sự không cần đưa anh lên lầu?"
Đêm nay sau khi hoạt động kết thúc, Tần Trầm vốn đã trực tiếp lái xe về nhà, kết quả nửa đường lại nhận được điện thoại của Đỗ Tắc Chu, nói lâu rồi không gặp, nói hắn đến chỗ cũ uống một chén, ba người bọn họ tụ họp một chút.
Vì vậy Tần Trầm đổi đường đi đến quán bar mà Đường Ly mở, ba người vừa uống vừa tán gẫu quên thời gian, đến khi Phan Mẫn gọi điện thoại cho Đỗ Tắc Chu, Tần Trầm mới nhận ra điện thoại di động của mình hết pin nên tắt máy.
Trong nhà còn có Hứa Giản, sợ cậu lo lắng, Tần Trầm thấy đã qua mười một giờ, ngửa đầu uống hết ngụm rượu cuối cùng trong ly, nói với Đường Ly và Đỗ Tắc Chu rằng hôm nay chỉ đến đây thôi.
Cuối cùng Đường Ly để tài xế của anh đi đường vòng đưa Tần Trầm về, Đỗ Tắc Chu uống nhiều hơn, trực tiếp ngủ lại phòng trên lầu của quán bar.
Mà bây giờ, Tần Trầm vốn không uống bao nhiêu đang vung vung tay ra hiệu không cần với Đường Ly:
"Anh tự lên nhà, cậu về đi."
Đường Ly: "Vậy được, xe thì ngày mai em kêu người lái về giúp anh."
Tần Trầm gật đầu: "Được."
Biết tửu lượng của Tần Trầm, ngày hôm nay uống nhiêu ấy còn chưa đến mức uống say đi nhầm nhà, cho nên Đường Ly yên tâm để tài xế lái xe về nhà.
Lúc Hứa Giản ra khỏi thang máy, vừa vặn nhìn thấy đuôi xe Đường Ly lái đi xa, còn bị đèn đuôi xe chiếu vào mắt.
Ánh mắt lướt thấy Tần Trầm đứng cách đó không xa, Hứa Giản chậm chạp phản ứng lại, chiếc xe vừa rồi kia chính là xe đưa Tần Trầm về.
Hứa Giản có lòng muốn đuổi theo, nhưng mà thời gian trong chớp mắt, ngay cả đèn sau xe cũng không thấy.
Xe có bốn cái bánh xe, mình bây giờ cũng có bốn cái chân, nhưng Hứa Giản cực kỳ tự mình biết ta, biết mình chắc chắn không chạy nổi xe, vì vậy theo bản năng thu chân đã nhấc lên.
Tần Trầm đứng tại chỗ cũ một lúc, nhìn theo Đường Ly rời đi sau đó mới cất bước đi về phía trước, chưa đi hai bước đã chú ý tới con mèo nào đó ở góc tường.
Bước chân dừng lại, Tần Trầm ngạc nhiêm chốc lát bước nhanh đi đến chỗ Hứa Giản, miệng nói:
"Sữa Tươi? Tại sao cậu lại ở đây?"
Hứa Giản nhìn Tần Trầm không nói, lòng ảo não: Nếu vừa nãy xuống dưới sớm hơn vài giây thì tốt rồi.
Nhìn Tần Trầm đang đi về phía mình, khoé miệng Hứa Giản cong lên, râu mèo thật dài trên mặt cũng buồn bã ỉu xìu rũ xuống: "Meo..."
Hứa Giản Anh chơi bời ở bên ngoài đến bây giờ mới về, thế sao tôi không thể ở đây?
Kêu meo xong, Hứa Giản bị chính suy nghĩ khác nào oán phụ 'Đêm khuya ở nhà chờ chồng chưa về' làm sợ hết hồn, nhanh chóng lắc lắc đầu mèo, ném cái ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.
Nhưng mà chính là kỹ năng dao đầu hoảng não, Hứa Giản giật giật lỗ tai, đột nhiên phát hiện là lạ ở chỗ nào, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Trầm ——
Cửa của chiếc xe màu đen bên phải Tần Trầm mở ra từ hai bên, hai người đàn ông trên xe đi xuống.
Hai người đàn ông một người cao cao gầy gò như sào tre, một người mặc áo khoác xám hơi chút ục ịch, hai người sau khi xuống xe liếc mắt nhìn nhau, áo khoác nam nhìn sào tre chỉ chỉ Tần Trầm, sau đó hai người đi thẳng đến chỗ Tần Trầm.
Nhìn thấy áo khoác nam kia, Hứa Giản sửng sốt một chút, lập tức nhớ ra:
Là fan của Tần Trầm đã tình cờ gặp nhiều lần!
Nhìn hai người lén lén lút lút, Hứa Giản lập tức nghĩ đến ba chữ 'Sasaeng fan', cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, khom lưng nhe răng hung tợn kêu một tiếng về phía hai người, đồng thời chạy đi như tên rời cung vọt tới Tần Trầm.
Uống một chút rượu, lúc này đầu óc đều là Hứa Giản, Tần Trầm không chú ý tới điều bất thường bên cạnh, thấy cậu lớn tiếng kêu một tiếng sau đó lao thẳng về phía mình, phản ứng đầu tiên là:
Chẳng lẽ mình về muộn, ông giời con giận rồi?
Tốc độ của Hứa Giản rất nhanh, chớp mắt đã chạy tới bên cạnh Tần Trầm, không thèm giải thích, đứng ở giữa hắn với hai người kia, lông toàn thân xù lên, đuôi nhổng lên thật cao, lộ ra răng nanh trước mặt hai người, trong cổ họng còn phát ra tiếng khò khè uy hiếp đề phòng.
Áo khoác nam với sào tre bị Hứa Giản bỗng nhiên xông tới làm giật mình, đặc biệt là sào tre, tay đưa về phía Tần Trầm chợt co rụt lại, mắng một câu 'Đm' sau đó sợ hãi không thôi cúi đầu nhìn cậu.
Tần Trầm quay người theo Hứa Giản, lúc này mới chú ý tới hai người phía sau mình, hơi nhướn mày.
Hứa Giản đang đối đầu với hai người lúc này đang thầm mắng mình bất cẩn trong lòng.
Mấy ngày nay thường hay nhìn thấy áo khoác nam ở dưới lầu, mỗi lần gặp gã ta đều nhìn chằm chằm Tần Trầm không có ngoại lệ, Hứa Giản vẫn cho rằng gã là fan của Tần Trầm, bởi vì áo khoác nam ngoại trừ chăm chú nhìn Tần Trầm ra, cũng không có hành động nào khác, cho nên Hứa Giản cũng không để ở trong lòng.
Nhìn chằm chằm hai người nhất thời bị mình doạ dẫm, bây giờ Hứa Giản càng nhìn bọn họ càng cảm thấy không phải người tốt.
Suy nghĩ một hồi những hành động trước sau của áo khoác nam, Hứa Giản cảm thấy cho dù gã là fan, cũng là sasaeng fan mà chuyện gì cũng làm ra được, khiến tất cả mọi người nhìn mà phát khiếp.
Trong đầu Hứa Giản nhanh chóng tính toán thế cục bây giờ, tuy sào tre thoạt nhìn gầy yếu, nhưng tinh thần thoạt nhìn rất tốt, vừa nhìn cũng rất có thể đánh đấm, huống chi Tần Trầm hai tay khó địch bốn tay, kể cả thêm mình thì phần thắng cũng không lớn, cho nên kế trước mắt chỉ có...
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!
Hứa Giản duy trì tư thái đề phòng cao độ gắt gao nhìn chằm chằm hai người, đồng thời lùi về sau, lui lại mấy bước lại không có chỗ lui, móng vuốt Hứa Giản đã đạp phải mu bàn chân Tần Trầm.
Sững người lại, Hứa Giản nhấc thịt đệm đạp Tần Trầm hai lần, ý là —— sững sờ làm gì? Chạy mau!
Nhưng mà Tần Trầm như không nhận được tín hiệu của Hứa Giản, vẫn không nhúc nhích, Hứa Giản gấp gáp: Lúc thường nhìn người rất thông minh, sao vừa đến thời khắc mấu chốt này thì rơi dây xích?
Dùng chân sau đạp đạp cẳng chân Tần Trầm, thấy hắn còn chưa phản ứng, Hứa Giản hận chỉ rèn sắt không thành thép quay đầu nhìn hắn, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của hắn.
Hứa Giản: "Meo?"
Anh giai, người ta đã tìm tới cửa, rõ ràng "lai giả bất thiện", ngài có thể có chút cảm giác gấp gáp được không!
Kêu meo xong còn không đợi Hứa Giản kêu tiếng nữa, Tần Trầm đột nhiên khom lưng, vươn tay ôm cậu vào trong lồng ngực, thuận tiện cho hắn vuốt lông.
Hứa Giản: "???"
Đã đến lúc này, anh còn không quên hút mèo*? (Đã chú thích.)
Ngay khi Hứa Giản ngơ ngác, áo khoác nam với sào tre cuối cùng cũng lấy lại tinh thần khỏi nỗi sợ hãi, sào tre quay đầu nhìn về phía áo khoác nam, nhất thời không quyết định chắc chắn được:
"Anh?"
Áo khoác nam nghe vậy tầm mắt dời khỏi Hứa Giản chuyển sang mặt Tần Trầm, đôi môi mấp máy, lập tức mở miệng:
"Cậu chính là Tần Trầm, cậu Tần đúng không?"
Người đàn ông thoạt nhìn cũng khoảng hơn bốn mươi tuổi, giọng nói cũng rất khàn, nghe như người sáu mươi tuổi.
Tần Trầm đang an ủi Hứa Giản xù lông, nghe vậy giương mắt nhìn gã, cũng không trả lời, mà là hỏi:
"Mấy người là ai?"
Nhìn thái độ hờ hững của Tần Trầm, Hứa Giản trong lồng ngực của hắn sợ ngây người, không nhịn được nhấc thịt đệm vỗ vỗ cánh tay hắn, ý là:
Anh à, chúng ta bây giờ là thiệt thòi rồi.
Khác với Hứa Giản, áo khoác nam và sào tre không bất ngờ trước thái độ của Tần Trầm, áo khoác nam thoạt nhìn có phần nóng lòng xoa tay:
"Cậu Tần, cậu yên tâm, chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn xin cậu giúp một chuyện."
Nghe lời này, Hứa Giản quay đầu nhìn gã, trong đôi mắt to xanh lam tràn đầy vẻ ngờ vực: "Meo —— "
Thời đại này, người xấu đều nói mình là người tốt, cũng sẽ không dán mấy chữ 'Lòng mang ý đồ xấu' lên trán.
Như là biết trong lòng Hứa Giản nghĩ cái gì, Tần Trầm đột nhiên cười cười.
Hứa Giản cảm thấy Tần Trầm cười rất đẹp, chỉ là trong bầu không khí căng thẳng thế này, hắn cười có vẻ hơi không đúng lúc.
Nhìn thấy nụ cười của Tần Trầm, không chỉ Hứa Giản trong lồng ngực của hắn bối rối, thậm chí sào tre cũng bối rối, không nhịn được mở miệng:
"Anh cười cái gì?"
Tần Trầm nheo mắt nhìn cậu ta, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
"Nếu các người biết tôi, dĩ nhiên cũng rõ, tôi không thể đi với các người."
Lệ phí di chuyển của hắn cũng không thấp.
Áo khoác nam nghe xong gật đầu, sào tre bên cạnh gã lại là một tên nóng tính, nhướn mày:
"Vậy cũng không được, mặc kệ hôm nay cậu có tình nguyện hay không, cậu nhất định phải đi theo chúng tôi một chuyến."
Áo khoác nam bên cạnh liền kéo quần áo sào tre, thấy Tần Trầm hứng thú nhìn mình chằm chằm, trong mắt lại không chút ý cười, thần sắc hơi căng thẳng, há miệng mới vừa muốn nói chuyện, mà còn chưa kịp mở miệng, thì nghe hắn ôm mèo không nhanh không chậm nói:
"Nếu tôi không đi với các người thì sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.