Ngay cả một người sống chậm như ba tôi mà còn nhìn ra được vấn đề, nên đương nhiên Tống Hải Tân cũng nhìn ra được rằng giữa tôi và Lục Khắc không chỉ đơn thuần là bạn bè: “Miểu Miểu, em đừng có thiếu quyết đoán như vậy, em chia tay với anh, là bởi vì cậu ta sao?” Anh ta giễu cợt nói tiếp: “Anh biết mà.”
Anh ta còn không biết xấu hổ mà đi điều tra chuyện này, anh ta bắt tôi phải chặn số của Lục Khắc và toàn bộ các phương tiện liên lạc khác, từ ngày đi thành phố S với anh ta, quả thật tôi và Lục Khắc chẳng khác gì tuyệt giao cả, anh ta nghĩ mình là cây búa hay sao mà dám vọng tưởng muốn bổ tôi đến bẹp dí chứ.
Tôi duỗi tay chắn Lục Khắc ngay phía sau mình, một chân đạp lên cái ghế mà Tống Hải Tân đang ngồi, cúi người lộ ra nụ cười của ác nữ, nói: “Anh cố tình đến ngay hôm sinh nhật của mẹ tôi là vì cho rằng tôi không dám mắng anh, đúng chứ?”
“Nói chuyện kiểu gì vậy? Chúng tôi có lòng tốt tới đây dự sinh nhật của mẹ cô đấy, mẹ cô không dạy cô phải lễ phép với người lớn à?” Mẹ Tống đặt tay lên vai con trai mình, để anh ta có thể thẳng lưng khi đối mặt với tôi.
“Phá huỷ buổi tiệc sinh nhật của mẹ tôi không phải tôi đâu, mà chính là bác đấy. Tôi chia tay với con trai bác, là bởi vì bác để anh ta hẹn hò với tôi một cách vô cùng mù quáng, hiểu không?” Tôi tức giận đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-sau-mot-dem-lam-voi-em-trai-truc-ma-khong-phai-ban-be/2741514/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.