Sau khi xuống xe, tôi vội vàng chạy trên đường, tiếng bánh xe của rương hành lý cứ lạch cạch quanh quẩn trên phố làm náo loạn người dân thật sự. Phòng của Lục Khắc không có đèn, cửa sổ thì đóng chặt, trông giống như một đôi mắt đang nhắm nghiền lại không chịu mở ra vậy. Tôi khẽ nuốt một ngụm nước bọt, xách hành lý lên lưng rồi đi lên cầu thang.
Tuy rằng tôi không biết mật mã của khoá điện tử là gì, nhưng hắn đã từng ghi lại dấu vân tay của tôi trên khoá. Khoá cửa mở ra, tôi đẩy cửa đi vào, rèm cửa bị kéo kín lại, không có không khí lưu thông, cộng thêm tăm tối nên trông vô cùng yên tĩnh.
Mỗi một phòng tôi đều ngó qua, trong nhà không có ai ngoại trừ tôi cả, tôi ngồi phịch trên sô pha, tuy rằng vô cùng thất vọng, nhưng ngược lại cả người cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lục Khắc không có ở nhà.
Có lẽ là do ở đây cũng được một khoảng thời gian nên tôi đã quen với căn phòng này, lăn lộn nửa ngày trời thì tôi bắt đầu buồn ngủ, thế là tôi kéo vali trở về phòng, muốn đắp chăn đi ngủ ngay lập tức.
Khi chúng tôi ở đây, Lục Khắc sẽ không hề biết xấu hổ mà ném đồ của tôi ngay trước mặt tôi.
Gia hoả hay lắm, tôi tỉnh dậy sau khi chìm vào giấc ngủ được một chốc, tôi muốn xoay người nhưng lại không thể, cho đến khi tôi hoàn toàn tỉnh hẳn thì có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng của ai kia ngay trước ngực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-sau-mot-dem-lam-voi-em-trai-truc-ma-khong-phai-ban-be/2741512/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.