Type-er: Gabeo
5.
Mười một ngày nghỉ phép đã tới, Điền mỹ nữ và Hạ Văn Kỳ đăng kí vào đoàn dulịch, mang theo Diệp Lê đi khu vui chơi ở thôn Phượng Hoàng tỉnh Hồ Nam. Thầy Nhất Đao Thiết thì đến bệnh viện khác chữa bệnh, Vu Nhã Chí về Hải Nam thăm người thân, chỉ có tôi là khổ, phải ở lại bệnh viện.
Nửa đêm, tôi ngồi trong phòng hộ lí kể chuyện ma cho chị em nghen.
Có một người đàn ông mặc áo quân phục rằn ri đi đến phòng đăng kí, tôitrông người này rất quen, thực ra là không chỉ quen, mà ngay cả chỉ nhìn lưng tôi cũng có thể nhận ra. Người đó đăng kí lấy số xong liền đi vàophòng nội khoa, tôi ma xui quỷ khiến thế nào cũng vội đi theo, ngườ đóvào phòng chẩn đoán, một lúc sau cặp nhiệt độ rồi ngồi hàng ghế nghỉngơi phía ngoài.
Người đó nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, hai má hồng một cách bất thường.
Theo như tôi nhớ, thì Diệp Bổng không mắc bệnh gì, đương nhiên tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của anh như bây giờ.
Tôi bướcđến, gọi nhỏ: “… Diệp Bổng”. Sau khi gọi tên anh, từng tế bào trong cơthể tôi dường như đều loạn cả lên, lúc thì sôi sùng sục, lúc thì reovui, lúc lại đau đơn. Thì ra chỉ có thể gọi tên anh trong giấc mộng, còn ở ngoài đời thì sẽ có cảm giác này, tôi vui mừng nói líu cả lưỡi.
Diệp Bổng đột nhiên mở mắt ra, anh hơi bất ngờ, nhìn vào mặt tôi, không thốt nên lời.
“Diệp Bổng, anh không sao chứ!” Tôi sờ lên trán anh.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-trong-vu-tru/63511/chuong-4-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.