Type-er: Gabeo
3.
“Cháu tỉnh rồi à, làm đội phó chúng ta lo muốn chết đấy.”
Đó là câu nói đầu tiên tôi nghe bác sĩ quân y nói sau khi tỉnh lại, nhưngtôi chỉ khẽ mở mắt ra, nhìn sơ qua quang cảnh lúc ấy. Toàn thân tôikhông còn chút sức lực, đến ngón tay cũng lười biếng không muốn độngđậy, cổ họng nóng như lửa thiêu, cảm giác mất cân bằng cơ thể.
Bác sĩ quân y hình như đang tới dặn dò cô y tá điều gì đó, lát sau lại đi vào cho thêm vài giọt kháng sinh.
“Cháu bị sốt cao dẫn tới viêm phổi, may mà được ngồi máy bay tới tận đây,cũng may có người phát hiện ra cháu, muộn tí nữa thì mất mạng rồi.” Vịbác sĩ quân y nói không ngừng nghỉ, “Cháu nghỉ ngơi đi, con đường dướinúi sắp vét thông rồi, đợi khai thông xe cấp cứu của bệnh viện có thểvào đây”.
Anh cứ lải nhải không ngừng, thật chỉ muốn cho một cáigót giày vào miệng. Tôi tỉnh được một lúc lại buồn ngủ, nhắm mắt lại,bên tai trở nên yên tĩnh, tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối, công suấtđèn quá thấp làm trong lều cứ mờ mờ ảo ảo.
Có một người đàn ôngquay lưng lại phía tôi thay quần áo, trên người có những khoảng trắng rõ rệt, đấy là những nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào, những thớthịt săn chắc đấp đầy trên cơ thể anh. Sau khi cơi áo anh ta bắt đầu cởi thắt lưng, tôi suýt nữa nôn ra máu, người anh em, tôi là bệnh nhân, cóphải xác chết đâu, vừa nhắm mắt lại tôi bỗng nghe tiếng bên ngoài gọi:“Phó đội trưởng Diệp, cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-trong-vu-tru/63510/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.