Type-er: Gabeo
“Tình yêu của tôi dành cho anh là vô bờ bến, bởi vì trong cuộc tình ấy, tôilà người luôn vui vẻ chấp nhận dù có bị đau đớn đến tột cùng.”
1.
Rất lâu rồi tôi không nằm mơ, tôi lại mơ thấy Diệp Bổng, xem ra anh chẳngthay đổi là bao, vẫn đẹp trai như xưa, trong giấc mơ anh cười với tôi,thân hình vạm vỡ của anh kề vào người tôi, thật ấm áp.
Tôi nói, “Diệp Bổng, em lạnh, anh ôn chặt em thêm chút nữa.”
Anh nói, “Ừ.”
Tôi lại bảo, “Diệp Bổng em rất khó chịu.”
Diệp Bổng không nói gì, chỉ ôm chặt tôi hơn.
Đây chính là toàn bộ giấc mơ.
Tỉnh lại, tôi vẫn nằm trên sân thượng, cuộc sống vẫn cứ trôi đi, quá khứ đãmãi mãi là quá khứ, trên mình tôi đắp một tấm thảm, bạn học cùng lớp Đào Băng ôm gối ngồi bên cạnh. Trời đã bắt đầu tối, không ai nói gì cả, chỉ lặng lẽ ngồi. Đào Băng nước mắt lưng trọng, giọng ấm ức: “Bạn cuối cùng cũng tỉnh rồi à, dọa tớ sợ muốn chết.”
Tôi vặn mình: “Ngủ dậy mới có sức mà sống tiếp.”
Vẻ mặt lo lắng của Đào Băng dần chùng xuống, tôi không nhìn được cười, đẩy cô một cái: “Đừng có diễu ra cái bộ mặt đưa đám ấy nữa, tôi khó khănlắm mới đuổi được cái tên có bộ mặt khó ưa Hạ Văn Kỳ ấy, đi thôi, chúngta đi xem những người khác thế nào.”
“Có hai người đang sốt caođã cho uống thuốc. Cô gái bị cán lên đã qua đời rồi, mất máu quá nhiều,vết thương lại nhiễm trùng, cũng không có thuộc kháng sinh tiệt trùng.”Đào Băng ngoảnh mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-trong-vu-tru/63509/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.