Một đời rất ngắn, chỉ có mấy chục năm thôi, mà có thể còn ngắn hơn. Anh chỉ thấy không đủ, sao em… lại cảm thấy nó dài cơ chứ?
Type-er: Thanh Dâng
1.
Thần sai quỷ khiến thế nào tôi không ra ngoài mà kéo góc rèm nhìn ra.
Trác Nguyệt cầm cốc trà, vui vẻ đi tham quan nhà, từ nhà bếp đến nhà vệ sinh rồi đến cái vườn nhỏ ngoài phòng khách. Đúng lúc định mở cửa phòng ngủthì Diệp Bổng vẩy nước trên tay đi ra từ bếp, “Chị Nguyệt, phòng ngủ thì thôi, nhà tôi chính là vị tổ tông, không thích người khác đụng vào đồđạc của mình, nếu cô ấy biết được thì chắc sẽ giận lắm.”
TrácNguyệt rụt ngay tay lại như phải bỏng, vẻ mặt bối rối, nhưng rồi rấtnhanh cô ta cười, “Quả Quả đã chuyển về đây rồi sao? Tôi còn tưởng cô ấy vẫn giận cậu… Cô ấy cứ như đứa trẻ vậy, lần nào gặp tôi cũng có vẻ rấtthù địch. Cô ấy sợ tôi cướp lại cậu…”
Có lúc Diệp Bổng còn không tim không phổi hơn tôi, nụ cười mềm mỏng, toàn thân như có lớp lông mềm mượt vậy.
“Không đâu, cô ấy là vậy, không có ác ý gì cả. Nể mặt tôi, chị nhường nhịn côấy một chút.” Diệp Bổng vừa nói vừa gọt hoa quả, “Thanh long thế nào?Vẫn cắt đôi mỗi người một quả?”
Trác Nguyệt cười, không trả lời vào câu hỏi, “… Sao lại không? Cậu không tự tin thế sao?”
“Hả?” Diệp Bổng ngẩn người, nghĩ một chút rồi cười lớn, “Chị Nguyệt đừng đùatôi nữa. Dù tôi có ý đó thì chị là người như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-trong-vu-tru/1888326/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.