Type-er: Thanh Dâng
3.
Hôm nay tôi cùng Kha Hạnh Hương đi mua sắm, hai người chiến đấu ở cửa hàngmua quần áo mới cho người nhà, cô ấy tiêu xài xa xi hơn tôi nhiều, đồmua cho mình còn nhiều hơn tôi mua cho cả nhà.
Tôi vừa quẹt thẻ, vừa than thở: “Chị à, em đau lòng quá!”
“Thôi đi, không tính số Diệp Bổng đưa, chỉ riêng chỗ phong bì nhận được cũng đủ cho cậu đón Tết vui vẻ rồi chứ gì?”
Sao lại không tin bác sĩ trong sạch liêm khiết của thời đại mới chứ?
Tôi phản đối, “Tớ giống người nhận phong bì lắm sao? Loại bỏ đau đớn cho bệnh nhân là thiên chức của bác sĩ.”
Hạnh Tử thở dài, “Tớ lại cho rằng mèo bắt chuột mới là thiên chức.”
Lần này tôi không có tâm trạng để đùa nữa, gặp đèn đỏ tắt đường, tôi nghiêm túc giải thích, “Tớ thừa nhận là có người nhận phong bì, nhưng tớ thậtsự không nhận. Không phải tớ cao thượng, không yêu tiền, nếu là ngườigiàu có thì thôi, nhưng thấy bệnh nhân là những người nông dân từ quêlên, quần áo cũng không có bộ tử tế, tiền cuộn trong khăn tay đếm từngtờ từng tờ, mỗi đồng đều là kiếm được nhờ mồ hôi và máu, có lẽ bìnhthường họ cũng không nỡ ăn một bữa cơm ngon. Nhận tiền của những ngườiđó tớ không thoải mái được, chỉ vì tớ không thoải mái.” Tôi chống taylên trán, nhìn thấy chính mình hạnh phúc trong gương chiếu hậu, “DiệpBổng các anh ấy luôn liều mình bảo vệ nhân dân, những việc tớ làm đượcchỉ giảm bớt đau đớn cho họ… giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-trong-vu-tru/1888327/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.