Type-er: Thanh Dâng
3.
Tôi không ngờ Diệp Bổng lại nói vậy, dù sao lần đó Trương Miên khuyên tôiđừng đi, nói Diệp Bổng rất bận không có thời gian cho tôi. Tôi chỉ muốnđến nhìn anh một cái, tôi nhớ anh đến phát điên rồi. Trong quân độikhông cho dùng di động, điện thoại thì đều có ghi âm, nhưng dù vậy tôicũng không tìm được anh. Huấn luyện bí mật, ba tháng. Không biết ngườicòn sống hay đã chết, nghe Trương Miên nói trong huấn luyện không thểtránh khỏi sự cố ngoài ý muốn.
Thế là tôi đi, đến nơi đó lạ lẫm với cả cuộc sống và con người, tôi vào khu tiếp đón và sau rất lâu mới tìm được anh ấy.
Tôi vẫn nhớ, khi vừa nhìn thấy Diệp Bổng là tôi bật khóc.
Diệp Bổng của tôi, mười sáu tuổi lần đầu nhìn thấy anh ấy, tôi nghĩ đến câu“tán là um tùm, hoa đào sáng rực.” Con người tươi trẻ ngời ngời chỉ mấytháng không gặp mà anh đã như chiếc lá rụng, vừa đen vừa gầy, đến ánhmắt cũng hiện lên vẻ mệt mỏi.
Anh nói: “Sao em lại đến đây?”
Đó chắc chắn không phải giọng điệu đón chào.
“Anh nhớ hôm gặp em, anh vừa bị giáo quan mắng, rất thảm. Em đứng ở cửa chờanh, từ xa anh đã thấy em vui vẻ đùa nghịch với mấy viên đá… Rất lâu anh không dám lại gần mà chỉ đứng đó nhìn em… Em quá đẹp, giống như bônghồng nhỏ. Nói ra thì buồn cười, anh như kẻ háo sắc trốn trong góc lénnhìn em mười mấy phút, sao một người tốt như thế lại một lòng với mìnhnhư thế, sao trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-trong-vu-tru/1888325/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.