“Tôi đã cưng chiều anh ấy đến hư hỏng mất rồi. Nhưng giờ tôi không muốn chiều anh ấy nữa.”
Type-er: Gabeo
1.
Cả tối tôi không thể ngủ được, cơ thể mệt mỏi, đầu óc mơ mơ màng màng, lúc thì như rơi vào biển lửa, lúc lại lạnh như đang nằm giữa hố băng. Nhiệt độ của cái giường này cao quá khiến mũi tôi như bốc khói. Sau khi lấylại cảm giác chân đâu kinh khủng, tay chân lại còn nổi vết tím tái dolạnh, lại còn ngứa nữa chứ.
Sáng dậy, nồi ngô mọi người luộc thật thơm, tôi miễn cưỡng uống một bát, chỉ thấy dạ dày như lộn ngược lên.
Ăn xong bữa sáng, lãnh đạo dẫn một bổ phận nhân lực đến làng tiếp theo,kết quả thăm dò nhận được từ máy bay trực thăng khá lạc quan. Đêm vừarồi bộ đội đã đào được một con đường nhỏ, có hai người bị thương, mộtngười bị rơi xuống hố tuyết suýt nữa bị nghẹt thở, người kia bị mảnhbăng trên thân cây gãy đâm bị thương. Một số người khác thì theo xe bộđội quay về. Dù sao thì các nữ bác sĩ và y tá chỉ đến đây với trí tưởngtượng và một lòng nhiệt huyết, những khó khăn khổ sở trong hai ngày quacó lẽ đã nhiều hơn cả cuộc đời, sức chịu đựng cũng có giới hạn.
Tên tôi nằm trong danh sách những người phải quay về, là chữ của Vu Nhã Chí.
Anh ta làm như không có chuyện gì kiểm kê số thuốc còn lại. Tôi đi tìm anhPhùng, anh ấy đang hút thuốc nói chuyện rôm rả cùng đội trưởng Phó saubữa cơm.
“Chủ nhiệm, tôi không về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-trong-vu-tru/1888322/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.