Type: Gabeo
5.
Vào nhà của bà con ăn bát mì ngô nóng hổi rồi tôi cặp nhiệt độ.
Lấy ra nhìn qua định cất vào túi thì Câu Tử giật lấy. Tôi ngửa cổ nuốt mấyviên thuốc hạ sốt, vào trong nhà được ấm tôi liền cảm thấy hông đau nhừ.
“Ba mươi chín độ tư, sốt cao rồi.”
“Giúp tôi được không?” Tôi đẩy chỗ vải thô đã cắt và thuốc bôi ngoài cho anh ta rồi cởi áo. “Thay băng giúp tôi.”
Câu Tử tránh ra sau, gương mặt xám xịt kia cũng đỏ lên, ánh mắt không biếtnhìn vào đâu. Có lẽ vì là bác sĩ, nhìn cơ thể bệnh nhân cũng chẳng khácnào phản thịt lớn bán ngoài chợ, nên khi tôi cởi áo như thế đã dọa chochàng thanh niên trai tráng bị trúng đạn cũng không chớp mắt kia sợ chết khiếp.
Tôi bất lực nói, “Nếu tôi làm được thì đã không cần nhờ anh, nhanh chút đi!”
Lúc này Câu Tử mới tiến lại gần, mặt đỏ như quan công bắt đầu làm.
“Sao cô lại bị thương thế này?”
“Gió lớn thổi qua thôi.”
“Gió lớn thế nào mới thổi được thế này chứ?”
Chuyện cũ không tiện nhắc lại, tôi quay mặt đi thà chết không khuất phcuj đauđến cứ hít hà suốt. Chương Ngư từ bên ngoài đi vào, “á” một tiếng rồichạy ra, bên ngoài run rẩy hét: “Câu Tử, cậu, cậu… đang làm gì hả? Tôi,tôi không… cậu… cậu giở trò lưu manh!”
Gương mặt đỏ ửng của CâuTử khỏ khăn lắm mới dịu đi lúc này càng đỏ hơn, nhìn tôi một lát, bỗngnhiên nổi điên, “Mẹ kiếp, cái mồm thối cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-trong-vu-tru/1888321/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.