Type-er: Gabeo
3.
Cuối tuần Hạ Văn Kỳ đưa Diệp Lê đi chơi chông viên trò chơi, trước yêu cầuquyết liệt của Diệp Lê mà Hạ Văn Kỳ đồng ý cho tôi đi theo.
Bangười nhà chúng tôi chơi tàu siêu tốc, khi xe lao xuống, tiếng hét củatôi át hết của tất cả mọi người. Khi xuống đến nơi, Hạ Văn Kỳ với máitóc rối bù như tổ quạ nhìn tôi một cách khinh thường. Những người xungquanh thấy nét mặt của tôi cũng vô cùng ngạc nhiên. Tôi bình tĩnh vuốtlại tóc, nói với anh: “Bố nó này, chân em mềm nhũn rồi, đỡ em cái!”
Diệp Lê nghe thế, đau đớn ngoảnh mặt đi, ý là, mẹ không phải mẹ con, con không quen biết gì mẹ cả.
Dù bị một lớn một nhỏ trợn mắt nhìn nhưng tôi vẫn chơi rất vui.
Buổi trưa chúng tôi ăn cơm ở quán ăn tôi từng làm thêm, vốn dĩ định ăn miễnphí, nhưng chủ quán Lam Băng không có ở đây, thế là đành ngoan ngoãn rút ví, tôi đau lòng chết đi được.
Hạ Văn Kỳ thở dài, “Tổ tông của tôi ơi, có cần đến mức đó không? Không phải lần này làm tình nguyện viên có thưởng sao?”
“… Bảo hiểm giáo dục năm nay của Tiểu Lê còn chưa có, qua Tết em lại phảiđóng học phí rồi. Nhiều tiền như thế không tiết kiệm thì làm sao được…Còn may là cổ phiếu của em vẫn tốt, nó mà rớt giá thì em chỉ còn cáchbán thân thôi.”
“Còn thiếu bao nhiêu?”
Tôi trợn mắt, “Anh có quan hệ gì với em? Dựa vào cái gì mà lấp cái động không đáy là em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-trong-vu-tru/1888323/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.