Bạch Hồng sánh bước cùng Du Quân vào đại tiệc giữa nhiều ánh mắt trầm trồ ghen tị. Tuy trên người cô không có váy áo cầu kì hay son phấn trang điểm nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp ngời ngời.
Chủ nhân bữa tiệc từ xa chạy đến, ôm chầm lấy Bạch Hồng.
- Bạch tỉ tỉ, cuối cùng chị cũng tới.
Du Quang Khôi nhe răng cười tươi. Thằng nhóc rất quý Bạch Hồng, thậm chí còn xem cô như một người chị ruột. Du Quân túm lấy cổ áo Quang Khôi mà kéo cậu ra khỏi người cô:
- Ôm ấp bừa bãi. Không biết phép lịch sự.
Bạch Hồng bĩu môi với anh. Cúi người xoa đầu Du Quang Khôi.
- Xin lỗi, chị không có gì nhiều, chỉ biết tặng em chiếc bánh làm quà. Chúc mừng sinh nhật nhé!
- Bánh Bạch tỉ tỉ làm là ngon nhất! Em cảm ơn ạ.
Du Quang Khôi ôm ngay hộp quà vào lòng và chạy đi khoe với các bạn. Bạch Hồng khẽ cười nhìn theo, cô thật ra từ lâu đã rất muốn có em. Nhưng ai kia lại đen mặt, nghĩ rằng nụ cười đó rõ ràng phải dành cho anh mới đúng.
- Tôi tiếp khách một chút. Cậu cứ thoải mái như ở nhà.
- Nhìn áp lực muốn chết, sao mà tôi thoải mái được?
- Đằng nào sau này cũng về đây với tôi, làm quen trước đi là vừa.
Du Quân nhấp một ngụm rượu vang, nhìn cô đầy tà mị rồi bước đi. Bạch Hồng khó hiểu chép miệng. Thấy đằng xa có bàn ăn, Bạch Hồng liền tung tăng chạy tới thưởng thức cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-mai-mai/2972195/chuong-31.html