Tối đó, 19h:
"Tôi đang ở trước nhà cậu, xuống đi."
"Sao tới sớm vậy? Đợi tôi vài phút." Bạch Hồng nhắn lại
Du Quân vắt chân ngồi trong xe, anh đang nghĩ xem lát nữa cô sẽ mặc gì. Đây là lần đầu cả hai đi ăn riêng với nhau. Không có thêm Du phu nhân hay lũ bạn kéo theo làm bóng đèn.
Lúc chiều, Tuấn Kiệt đã tham mưu cho Du Quân là con gái bảo đợi năm phút thì cứ việc nhân thêm ba lần. Nhưng Du Quân nghĩ dù có phải chờ cả tiếng mà được thấy Bạch Hồng ăn mặc xinh đẹp thì cũng rất bõ công.
Tuy nhiên đáp lại sự kì vọng của anh lại là một Bạch Hồng bước ra sau đúng vài phút như cô đã nói. Cô mặc chiếc sơ mi hồng nhạt rộng rãi, quần legging đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp. Mái tóc trắng ngà buông lững lờ ngang lưng.
- Chờ lâu không?
- Chưa là gì so với 10 năm.
Du Quân xoa nhẹ đầu cô, làm tóc hơi rối lên. Bạch Hồng đưa hai tay lên vuốt vuốt lại, phồng má nhìn anh:
- Nè nè. Tôi đâu phải em bé. Sao cậu cứ hay xoa đầu tôi vậy?
- Ngốc ạ. Cậu là "baby" của tôi còn gì?
Du Quân vẫn với biểu cảm nửa lạnh nửa gian ấy mà nói. Nhưng đối với một người suy nghĩ đơn giản như cô thì chiêu này lại không hề có tác dụng.
- Vậy mẹ con là ai vậy cha?
Anh khẽ thở phào, xem ra về sau còn phải dạy dỗ "baby" này nhiều rồi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-mai-mai/2972193/chuong-32.html