Du Quân, nãy giờ là sao vậy?
- hiểu lầm nhỏ thôi. Không có gì đáng nói.
Bạch Hồng nhìn bên má tím tím đỏ đỏ kia mà ái ngại. Hẳn là hiểu lầm "nhỏ". Tuấn Kiệt đứng lên đeo tai nghe và tiếp tục cắm mặt vào máy tính
- Bỏ qua đi. Thằng chó này máu ghen dữ dội thật.
Ghen? Toàn mấy lời khó hiểu. Bạch Hồng quay qua quay lại mà vẫn chưa thông não. Du Quân hầm hè bực bội:
- Sau này cấm cậu nói "yêu" lung tung.
- Nhưng mà Thư là...
- Cũng không được.
Anh đang thấy bất công vô cùng khi Hàn Thư và Du Quang Minh được cô thân thiết âu yếm còn anh thì không. Bạch Hồng hậm hực rời khỏi phòng, đóng cửa lại rồi mắng Du Quân:
- Ngang ngược quá đấy Du đại thiếu gia ạ.
Du Quân đuổi theo, dồn Bạch Hồng vào tường. Anh ghé sát mặt cô, hơi thở nóng ấm phả vào tai cô gái. Chất giọng khàn khàn của Du Quân đậm màu băng lãnh và giận dữ:
- Cậu thích mấy trò đó lắm chứ gì? Thế thì tôi đây này, ôm đi, nói yêu tôi đi.
Bạch Hồng quay đầu tránh ánh mắt Du Quân. Cô thầm nghĩ rằng mình có thể thoải mái gần gũi với người khác, nhưng nếu là anh thì lại cứ bị ngượng ngượng thế nào.
Hai hàng lông mi cong dài của Bạch Hồng khẽ rung rung như cánh quạt nhỏ. Du Quân thấy mà dịu lòng hơn một chút. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng dụi mặt vào mái tóc cô rồi quay đi.
- Có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-mai-mai/2972189/chuong-34.html