Một trận náo loạn oanh oanh liệt liệt, kết quả đều là người trong nhà.
Ông Hoài Mạn vỗ vỗ vai Đổng Dịch, dỗ dành nói, “Đi, đưa cún con cho em trai đi, sau đó giải thích với em trai.”
Đổng Dịch ôm chặt cún con trong tay, liếc nhìn Mục Thành đang trông ngóng nhìn qua, chưa được người lớn cho phép cậu không dám bước tới, gương mặt Đổng Dịch càng nghiêm túc hơn, cất bước tiến tới, đưa cún con đang muốn nhào về phía chủ nhân qua, “Cầm lấy, mẹ tớ nói nó chỉ té xỉu, không phải bị bệnh, xin lỗi.”
Mục Thành vội ôm chó về, sau đó lại cảm thấy bản thân làm vậy không có lễ phép, liếc nhìn mẹ cậu, nhận được ánh mắt cổ vũ, cậu tiến lên ôm Đổng Dịch, sau đó hôn một cái lên mặt hắn, ngượng ngùng nhưng thân thiết nói, “Không sao, cám ơn cậu giúp tớ chữa bệnh cho Cục Ngốc.”
Đổng Dịch giơ tay sờ mặt, choáng váng.
Ông Hoài Mạn cười ra tiếng, “Đây là lần đầu tiên Tiểu Dịch bị bé trai hôn đó, lỗ tai đỏ lên rồi kìa.”
Trình Nghiên Nhã cũng cười, giải thích nói, “Thành Thành theo em ra nước ngoài hai năm, học thói quen chào hỏi bên đó, tạm thời sửa không được.”
Mục Thành thấy Đổng Dịch không ôm cũng không hôn lại, lại nghe mẹ cậu nói vậy, nhất thời luống cuống, nhìn mẹ cậu nhỏ giọng nói, “Mẹ, con làm sai rồi sao?” Hỏi xong lại nhìn Đổng Dịch, khẩn trương nói xin lỗi, “Xin lỗi, tớ không biết cậu không thể hôn…”
“Có thể hôn!” Đổng Dịch cắt ngang lời cậu nói, tiến lên ôm cậu, sau đó ôm mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-co-doc/1317127/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.