Bà Chung nói rồi không hề mềm lòng mà quất một roi lên lưng Chung Hân Nhiên, vì không ngờ tới bà ta sẽ làm như vậy nên không ai kịp ngăn cản.
Chung Hân Nhiên rú lên một tiếng, khóc thét, “Mẹ ơi, đau quá!” Sao bà Chung không đau lòng được, nhưng bà ta phải nuốt nỗi uất ức và đau lòng vào bụng mà cười với Đồng Hiểu, “Hiểu Hiểu, thật ra mấy ngày nay bác trai và bác đã nhốt nó ở trong phòng, không cho ăn cơm, không cho uống nước, hi vọng nó có thể tỉnh ra
Nó cũng đã biết sai rồi, xin cháu hãy nể tình bác và bác Chung mà tha thứ cho nó một lần được không? Hay là thế này đi, cháu cứ đánh nó nhé, ngày đó cháu phải chịu biết bao cực khổ thì hôm nay cứ đòi lại gấp đôi, Hân Nhiến đáng bị chịu như thế mà.”
Đồng Hiểu cười lạnh, thản nhiên nói: “Bác gái, không cần đâu ạ, cháu đã không sao rồi, cứ để mọi chuyện qua đi ạ.” Đồng Hiểu biết rằng đối với Chung Hân Nhiên, không có nỗi đau da thịt nào sánh bằng hai tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ tươi này, giờ khắc này, có lẽ hai tờ giấy đó đang lăng trì cô ta
Bà Chung nắm lấy tay Đồng Hiểu, “Hiểu Hiểu, cảm ơn cháu, cháu thật là một cô gái vừa khéo hiểu lòng người, lại khoan dung độ lượng, bác gái xin cảm ơn cháu.”
Thẩm Thần Bằng đẩy bà Chung ra, anh ôm Đồng Hiểu và nói: “Bà xã, chúng ta đi.”
Anh đưa Đồng Hiểu lên tầng, tâm trạng tốt đẹp ban đầu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475351/chuong-921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.