Bà Chung đã từng gặp Tiết Ngọc Lan trong một số trường hợp, nên hai người nói chuyện vẫn khá hợp lý.
Vì bận tâm tới mặt mũi của mình nên bà ta đương nhiên sẽ không nói mình đưa Chung Hân Nhiên tới đây là để xin lỗi Đồng Hiểu, chỉ nói là đến thăm Chung Hân Văn
Trong lòng ai cũng hiểu rõ, nhưng vì muốn cho bà ta mặt mũi nên không vạch trần mà thôi.
Gặp người nhà, Chung Hân Văn cũng không thân mật như trong tưởng tượng, cô chỉ lạnh lùng chào, “Mẹ cả.”
Bà Chung thì lại cầm tay của Chung Hân Văn hỏi lên hỏi xuống, cực kỳ giống một bà mẹ hòa ái dễ gần.
“Hân Văn, thời gian trôi qua thật nhanh, cảnh tượng lúc ba con đón con từ bên ngoài trở về như vẫn còn rõ mồn một trước mắt mẹ, thế mà lúc này con cũng đã lấy chồng, cũng sắp làm mẹ rồi
Những năm qua, ba con giao con cho mẹ, mẹ lại là người không biết thể hiện bằng lời nói, nên chỉ biết yêu thương con ở trong lòng thôi.”
Bà Chung là người rất biết diễn, bà ta đang nhắc nhở Chung Hân Văn rằng, làm người thì không thể quên cội nguồn
Bất kể những năm qua bà ta đã đối xử với cô thế nào thì cũng đã nuôi cô lớn.
Nghe đúng là buồn nôn, nhưng cô chịu được
“Đồng Hiểu đâu rồi? Đồng Hiểu không ở đây à?” “Đồng Hiểu đi ra ngoài rồi, chắc một lúc nữa sẽ về.” Bà Chung gật đầu, “Lần này chị của con làm chuyện hồ đồ, nó cũng thật sự biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475350/chuong-920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.