Chương trước
Chương sau
Anh dừng tất cả các động tác lại, nhìn thật sâu vào mắt cô một lúc mới xoay người xuống giường, anh không nói tiếng nào mà đi vào phòng tắm.

Đồng Hiểu cũng ra phòng tắm bên ngoài, dùng nước lạnh cọ rửa thân thể của mình

Cô cũng không biết nữa, cô đã lựa chọn kết hôn cùng anh thì tất nhiên có rất nhiều chuyện đều là việc đường nhiên, nhưng vì sao trong lòng cô vẫn có cảm giác bài xích như vậy? Cô sẽ nhớ lại lần anh ở trên người cô mà gọi tên Cổ Thu, và cả lần anh cưỡng bức cô ở Cẩm Giang nữa, thậm chí cô còn nhớ tới cả đứa con vô tội kia của mình.

Cô biết mọi người ở trong nhà họ Thẩm đều mong chờ cô sinh con dưỡng cái cho anh, nhưng mà cô sợ hãi, cảm thấy tương lai thật mông lung.

Đồng Hiểu không trở về phòng ngủ chính mà ngủ ở phòng cho khách

Hai người đều mang tâm sự nằm trên giường của mình, đêm nay đã định trước sẽ là một đêm khó ngủ

Khuya rồi mà Đồng Hiểu vẫn chưa ngủ, nghe thấy bên ngoài có tiếng động nên cô ra ngoài xem

Thẩm Thần Bằng mặc áo ngủ đang ngồi trên ghế sofa xem TV, anh không mở đèn, chỉ nhờ vào ánh sáng yếu ớt trên TV mà cô nhìn thấy anh đang cầm trong tay một ly rượu đỏ

Đồng Hiểu đi qua mở đèn, Thẩm Thần Bằng hờ hững nhìn cô một cái, “Anh làm em thức dậy à?” Anh tắt TV, “Anh vào phòng ngủ xem, em trở về phòng ngủ tiếp đi.”

“Thẩm Thần Bằng.”

Cô gọi anh, bước chân anh dừng lại.

“Cho em chút thời gian được không? Trong lúc nhất thời em không có cách nào tiếp nhận được việc thay đổi vai trò thế này.” Anh xoay người, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, “Đừng suy nghĩ nhiều quá, em về phòng ngủ đi.” Về đến phòng nhưng Đồng Hiểu vẫn không ngủ được, trời còn chưa sáng cô đã dứt khoát rời giường, vào bếp nấu cháo

Đêm qua Thẩm Thần Bằng cũng ngủ không được ngon, sáng sớm tỉnh lại thấy đầu hơi choáng váng

Nhìn thấy bóng dáng Đồng Hiểu bận rộn trong phòng bếp, lại ngửi thấy mùi cháo thơm lừng bay tới, anh bỗng nhiên nghĩ thông suốt

Thứ anh muốn chẳng phải là cảm giác gia đình như thế này, mỗi ngày mở mắt ra là có thể nhìn thấy được cô sao, thế này cũng đủ rồi

Còn những cái khác từ từ sẽ đến thôi, dù sao thì anh cũng đã từng làm tổn thương có nhiều như vậy mà.

Đồng Hiểu bị ôm lấy từ phía sau, cô ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc

Cô cười, “Bữa sáng xong rồi, anh vào phòng ăn chờ đi.”

“Bã xã.” Anh đột nhiên gọi rất tình cảm bên tai cô

“Sao thế?”

“Không có gì, chỉ muốn gọi em thế thôi, nghe được em đáp lại, trong lòng anh rất thỏa mãn.” Đồng Hiểu xoay người, nhón chân lên ôm lấy cổ của anh rồi hôn lên môi anh một cái.

Thẩm Thần Bằng ngây người, anh còn chưa kịp có phản ứng thì cô đã xoay người lại, đưa lưng về phía anh

Anh sờ lên môi mình, cười hỏi: “Đây là cái gì vậy?” “Hôn chào buổi sáng.” “Vậy có phải anh nên hôn trả lại em không?”

Anh quay người Đồng Hiểu lại và trả cho cô một nụ hôn sâu triền miên, nóng bỏng

Đồng Hiểu không nói cho bất kì ai biết chuyện mình kết hôn với Thẩm Thần Bằng, kể cả người nhà của cô hay bên nhà họ Hách

Hôm nay cô quyết định đến Anh Đốn một chuyến

Cô đã soạn đơn nghỉ việc từ lâu mà vẫn chưa đến đưa được cho cô hiệu trưởng, mà trong trường cũng có khá nhiều đồ để cô thu dọn

Hiện giờ trường học đã trả lại sự trong sạch cho cô, nhưng cô vẫn quyết định xin thôi việc là bởi vì cô đã quá mệt mỏi rồi

Công việc này khiến cô mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần, chi bằng nghỉ ngơi thật tốt một thời gian

Tương lai còn rất dài, cô có thể thực hiện những dự định khác

Thẩm Thần Bằng lái xe đến Anh Đốn, anh muốn đi vào cùng cô nhưng Đồng Hiểu không đồng ý.

Giờ đang là thời gian lên lớp, trong sân trường rất yên ắng

Cô còn nhớ lần đầu tiên mình đến trường học làm việc

Nhìn thấy cảnh đẹp trong sân trường và tòa nhà dạy học cao tầng, các lớp học với công nghệ giảng dạy tiên tiến, cô đã từng rất xúc động vì mình vừa tốt nghiệp đã có thể vào ngôi trường danh giá như thế này.

Làm việc ở đây ba năm, những mộng tưởng cao cả ở sâu trong nội tâm cô đã bị hủy hoại từ lâu bởi những chuyện đấu đá nội bộ, cô không dám hi vọng xa vời rằng trong hoàn cảnh như vậy mình có thể trưởng thành

Không có sự hợp tác giữa các tổ, không có bầu không khí tốt đẹp, cô lấy cái gì cạnh tranh với bên ngoài.

Có lẽ chính bởi vì danh tiếng của trường học quá lớn nên tất cả mọi người đều nghĩ hết biện pháp để được vào đây

Có người còn đã từng nói, trong cái thành phố này có quá nhiều nhân vật lợi hại, quá nhiều người không thể đắc tội, nên công việc của hiệu trưởng không thể được thực hiện một cách liêm chính công bằng

Đồng Hiểu đi đến văn phòng có hiệu trưởng, đưa đơn xin nghỉ việc

Vẻ mặt hiệu trưởng khá phức tạp, cô than thở: “Đồng Hiểu, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi vì chuyện mấy hôm trước cô gặp phải trong trường học

Cậu chủ Thẩm đã gọi điện thoại cho tôi, tôi biết dù mình có muốn giữ cô lại thể nào cũng vô dụng

Cô là nhân tài hiếm có, tôi hi vọng sau này cô cũng đừng từ bỏ chuyên ngành của mình, hãy cố gắng có được một chỗ đứng trong cái nghề này.” “Cảm ơn cô đã quan tâm đến tôi nhiều năm qua.” Trong lòng Đồng Hiểu không hề giận hiệu trưởng Mai một chút nào, chỉ có sự biết ơn.

“Cảm ơn cô đã nhận tôi vào làm, cảm ơn cô đã cho tôi lời khẳng định lớn như thế, tôi sẽ không từ bỏ chuyên ngành của mình, khi nào nghỉ ngơi đủ, tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu.” Hiệu trưởng cười hài lòng, vỗ nhẹ lên vai của Đồng Hiểu.

Rời khỏi văn phòng của hiệu trưởng, Đồng Hiểu đến phòng làm việc của mình để thu dọn đồ đạc

Lúc chuẩn bị rời đi thì có một đồng nghiệp đúng lúc đi vào, nhìn thấy cô, đầu tiên cô gái đó cười lúng túng, sau đó bắt chuyện với cô: “Đồng Hiểu, cố định nghỉ việc thật à?”

“Tôi đã xin nghỉ việc rồi.” “Thật ra cô không cần nghỉ việc đầu, tất cả chúng tôi đều đã biết cái nhẫn đá quý của Thẩm Duyệt không phải do cô trộm, mà là cô bị đổ tội.”

Đồng Hiểu chỉ cười, cô rất bình tĩnh.

“Tôi không nghỉ việc bởi vì chuyện đó, mà là muốn nghỉ ngơi một thời gian.”

Cô đồng nghiệp nhếch miệng, nói với vẻ do dự: “Đồng Hiểu, có chuyện này không biết tôi có nên nói với cô không, chắc có lẽ cô còn chưa biết Thẩm Duyệt và Hà Thu Đình phải nhận hình phạt như thế nào đúng không? Hai người họ bị Anh Đốn sa thải, không chỉ có như thế, họ còn bị hủy bỏ chứng chỉ giáo viên, chứng chỉ học thuật, chứng chỉ bằng cấp, nghĩa là sau này họ không thể tìm được việc làm trong ngành của chúng ta nữa, mà các ngành nghề khác cũng khó mà vào được

Hai người họ bây giờ vẫn còn đang bị giam giữ trong Cục Cảnh sát, chưa được thả ra.”

Đồng Hiểu giật mình, những ngày gần đây cô đã tận lực không quan tâm đến kết cục của hai người họ, nhưng cuối cùng vẫn biết

“Nhà Thẩm Duyệt cũng có chức sắc, lần này cô ấy xảy ra chuyện còn liên lụy đến người nhà của cô ấy nữa, nghe nói ba của cô ấy cũng bị giáng xuống mấy cấp

Mà Thu Đình thảm nhất, cô ấy có quan hệ tốt với cô như vậy, chúng tôi không thể ngờ được rằng cô ấy lại hãm hại cô

Về sau mới biết được là cô ấy không cẩn thận trong việc quen biết bạn trai, yêu đương mấy lần rồi, lần nào cũng tìm đúng người

Nghe nói bạn trai hiện tại của cô ấy cũng là người có bối cảnh, chơi rất thân với chị gái của Hân Văn, còn thầm yêu chị của Hân Văn nữa

Chính hắn ta là người chỉ điểm bắt Thu Đình bán đứng cô

Cô ấy cũng thật là, loại đàn ông như thế mà cũng thích được

Đồng Hiểu, tôi biết mình không nên cầu tình cho họ, nhưng mà tôi thấy Thu Đình thật sự đáng thương, cô có thể tha thứ cho cô ấy không?”

Đồng Hiểu không trả lời mà ôm hộp giấy đi thẳng ra khỏi văn phòng

Có lẽ sau này cô sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ thì không

Mỗi người đều phải có trách nhiệm với những gì mà mình làm ra

Sau chuyện lần này, hi vọng Hà Thu Đình có thể nhìn rõ được một số người hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.