“Mạc Trọng Huy, anh đứng lên cho em, hình như Đồng Hiểu xảy ra chuyện rồi
Em không yên tâm anh em, anh cùng em đi xem sao.”
Cô kéo Mạc Trọng Huy dậy, mặc kệ hai đứa bé, kéo hắn chạy ra ngoài
Mạc Trọng Huy lái xe rất nhanh, dọc đường cũng không đuổi kịp Thẩm Thần Bằng.
An Noãn cuống đến nỗi gọi điện thoại cho hiệu trưởng, vừa tìm hiểu tình hình, vừa bảo Mạc Trọng Huy lái xe đến luôn đồn cảnh sát.
Đồng Hiểu bị đánh thoi thóp, hình như người đàn ông kia vẫn không muốn bỏ qua cho cô
Ông ta nâng cằm cô lên, tức giận, “Bảo cô ngoan ngoãn thừa nhận, cô lại không chịu, tự khiến mình phải chịu cảnh này
Nói, có nhận không?”
Đồng Hiểu cố gắng mở to hai mắt, mặt cô đã tê rần, mất đi cảm giác
Cô hung dữ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, mạnh mẽ gằn từng chữ, “Tôi không trộm đồ! Đánh chết tôi, tôi vẫn sẽ không thừa nhận!” Người đàn ông tức giận tự mình động thủ, đánh “bốc” một tiếng, âm thanh vàng lên giòn giã
Tiếng cô gái không chịu thua, tiếng tát chói tai đều truyền vào tai Thẩm Thần Bằng
Cục trưởng nhận được điện thoại của Mạc Trọng Huy, đích thân chạy tới
Thấy mắt Thẩm Thần Bằng đỏ ngầu, ông ta biết sự việc không ổn rồi, lúc này nghe thấy hai âm thanh này thì bị dọa nhũn hai chân ra
Thẩm Thần Bằng đạp bay cửa, tất cả người trong phòng đều sửng sốt
Cô gái anh yêu tóc tai tán loạn, hai má sưng vù lên, vô số dấu tay chồng chéo, máu chảy ở khóe miệng
Khoảnh khắc anh đi vào, cô gái vốn quật cường ngẩng cao khuôn mặt nhỏ kia đột nhiên rơi nước mắt
Anh siết chặt hai tay thành nắm đấm, gần như nghẹt thở.
Đồng Hiểu cũng không biết tại sao, cô luôn rất kiên cường, tự nói với mình không được nhận thua, nhưng giây phút nhìn thấy Thẩm Thần Bằng, sự tủi thân vô hạn trong lòng lại trào ra, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Anh đi tới trước mặt cô, đỡ cô dậy, khẽ ôm cô vào lòng.
Người phụ nữ của anh, vào lúc anh tức giận nhất cũng không nỡ động vào cô, nhưng bây giờ lại bị đánh ngay trước mắt anh thành thế này
Trừ đau lòng ra, anh vô cùng tự trách
“Anh xin lỗi, anh đến muộn rồi, là anh không tốt.” Anh mở miệng, giọng nghẹn ngào
Anh không ngờ mặt cô sưng như vậy, rốt cuộc đã bị tát bao nhiêu cái
Cục trưởng chạy đến trước mặt cục phó, “Uổng công tôi tin tưởng cậu như vậy, sao cậu lại làm ra loại chuyện này hả! Lần này cậu gây ra chuyện lớn rồi!”
Mạc Trọng Huy và An Noãn chạy tới, thầy Đồng Hiểu trong lòng Thẩm Thần Bằng, An Noãn cũng khóc
Sao bọn họ có thể nhẫn tâm ra tay độc ác với một cô gái trói gà không chặt như vậy?
An Noãn vừa rơi nước mắt, ngực Mạc Trọng Huy cũng thắt lại
Hắn ra lệnh cho trợ lý Trương cũng chạy tới cùng, “Trương Húc, đưa tất cả mọi người ở đây đến Shine.” “Vâng, anh Mạc.” Cục trưởng oan ức, chạy đến trước mặt Mạc Trọng Huy, “Cậu Mạc, tôi...” Ông ta muốn nói ông ta bị oan, ông ta không biết gì cả
Mạc Trọng Huy sầm mặt lại, “Đưa hết đi.” Trương Húc không vui nói: “Xảy ra chuyện ở địa bàn của ông, ông còn muốn chối bỏ trách nhiệm à, đưa đi hết.” Người bị đưa đi hết rồi, nơi này lập tức yên tĩnh, Đồng Hiểu khóc mãi khóc mãi, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh trong lòng Thẩm Thần Bằng.
An Noãn đau lòng cho Đồng Hiểu, cũng đau lòng vì anh mình
Thẩm Thần Bằng cũng đau lòng rơi nước mắt tự trách.
An Noãn đi đến vỗ nhẹ lên vai anh, “Anh, anh đưa Đồng Hiểu về nhà trước đi, em đã gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình rồi, ở đây cứ giao cho Mạc Trọng Huy đi.” Thẩm Thần Bằng bề ngang Đồng Hiểu lên, lúc đi qua Mạc Trọng Huy, anh lạnh lùng nói một câu, “Giữ những người đó lại cho tôi, tôi đích thân xử lý.”
Thẩm Thần Bằng đưa Đồng Hiểu về nhà họ Thẩm, trùng hợp là hôm nay Thẩm Diệc Minh cũng về, cả nhà nhìn thấy Đồng Hiểu như vậy đều vô cùng đau lòng
“Chuyện gì thế này?” Tiết Ngọc Lan chặn đường Thẩm Thần Bằng, cau mày hỏi
Thẩm Thần Bằng dừng bước lại, anh không trả lời Tiết Ngọc Lan mà nhìn về phía Thẩm Diệc Minh, lạnh lùng nói: “Nếu như Đồng Hiểu có mệnh hệ gì, con trai ba cũng không muốn sống nữa.”
“A...” Thẩm Diệc Minh ngây ra, tất cả mọi người đều ngơ ngác
Chung Hân Nhiên đứng ở trong góc bị dọa sợ hãi
An Noãn biết Thẩm Diệc Minh về nên không đến Shine tham gia náo nhiệt mà về nhà cáo trạng
Cô nhào vào trong lòng Thẩm Diệc Minh, làm nũng, “Bác hai, Đồng Hiểu thật đáng thương, bị đánh hôn mê rồi, bác nhất định phải làm chủ cho cô ấy.” Thẩm Diệc Minh xoa đầu An Noãn, “Cháu gái, yên tâm, xảy ra chuyện này ở đây, đừng nói Đồng Hiểu còn có quan hệ với nhà chúng ta như vậy, cho dù là một người bình thường, bác hai cũng nhất định truy cứu đến cùng.”
“Mạc Trọng Huy đi xử lý những người ra tay kia rồi, nhưng còn có một số người sau lưng, Mạc Trọng Huy không có cách nào xử lý được, cũng chỉ có thể dựa vào bác hai thôi.” An Noãn nói rồi hung dữ nhìn về phía Chung Hân Nhiên đứng bên cạnh, thầm nghĩ, người phụ nữ không biết tốt xấu này, bây giờ mới biết sự thì muộn rồi
“Ngoan, bác hại nhất định sẽ cho cháu một câu trả lời hài lòng, mau đi lên xem Thần Bằng có cần giúp gì không đi.” An Noãn gật đầu, buông Thẩm Diệc Minh ra, đi lên tầng
Lúc đi đến trước mặt Chung Hân Nhiên, cô dừng bước lại
Chung Hân Nhiên biết trong cái nhà này người không thể trêu vào nhất chính là người phụ nữ trước mặt này, cô ta nặn ra một nụ cười, chào hỏi, “Cô An.” An Noãn lạnh lùng, khoanh hai tay lại, “Rốt cuộc Đồng Hiểu đã động gì đến cô?”
Vẻ mặt Chung Hân Nhiên khó xử, “Cô An, tôi không biết cô đang nói gì.”
“Giờ này rồi đừng có giả vờ nữa, cô tưởng là xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy người đàn ông ra vẻ đạo mạo kia còn có thể không khai cô ra à? Đến lúc đó cho dù Hân Văn có cầu xin cũng vô dụng
Sống tử tế không muốn, lại muốn làm loạn nhà tôi lên, loại người như vậy còn xứng gả đến nhà họ Thẩm chúng tôi à?”
“Cô An, thật sự không liên quan đến tôi.” An Noãn hừ lạnh, “Bây giờ cô không cần vội giải thích, đến lúc đó không thừa nhận cũng không sao, dùng chiêu cô đối phó với Đồng Hiểu để đối phó với cô, còn sợ cô không thừa nhận à?” “Cô An, tôi...”
“Tôi luôn nghĩ cô là một tiểu thư khuê các rất có giáo dưỡng, thật không ngờ bộ mặt thật lại như vậy
Hôm nay tôi nói luôn, chỉ cần có tôi ở đây, cô đừng hòng bước vào cửa nhà họ Thẩm!” An Noãn lạnh lùng nói xong, đi thẳng lên tầng
An Noãn nói như vậy, mọi người lập tức hiểu ra
“Tôi cũng đi lên xem Đồng Hiểu thế nào rồi, con bé này thật đáng thương.” Tiết Ngọc Lan nói rồi cũng vội vàng lên tầng
Lúc đi qua Chung Hân Nhiên, bà thở dài.
Trong phòng ngủ của Thẩm Thần Bằng, Đồng Hiểu nằm ở trên giường lớn, ngủ mê man
Bác sĩ kiểm tra cho cô, bảo tất cả mọi người yên tâm
“Cậu hai, xin yên tâm, cô ấy bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến xương cốt
Hàng ngày bôi thuốc đúng giờ sẽ dần dần khỏi, không cần quá lo lắng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]