Chương trước
Chương sau
“Cô!” Thẩm Duyệt vô cùng tức giận.

Lúc này hiệu trưởng đi tới, cau mày hỏi: “Sao thế? Rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì?” Thẩm Duyệt khoác lấy cánh tay hiệu trưởng, nước mắt tuôn trào, Hiệu trưởng, cái nhẫn ngọc quý ba tôi tặng tôi biến mất rồi, hơn mấy triệu tệ

Có người thầy Đồng Hiểu đi đến chỗ ngồi của tôi, cho nên tôi nghi ngờ là cô ta lấy trộm.”

Hiệu trưởng thở dài một tiếng, “Chiếc nhẫn của cô bị lấy trộm, trong lòng lo lắng tôi có thể hiểu, nhưng cô cũng không thể đổ oan cho người khác như vậy được, cô không có chứng cứ.” “Thật sự là cô ta lấy trộm, trừ cô ta ra sẽ không có ai khác

Không tin cô mở túi của cô ta ra xem, để mọi người kiểm tra.”

Hiệu trưởng mắng, “Cô dựa vào cái gì tùy tiện lục túi của người ta, đây là hành động phạm pháp.” “Hiệu trưởng, cô thiên vị, có phải vì cô ta có gì với anh Thẩm, cho nên cô nghiêng về cô ta không?” Đồng Hiểu hít sâu một hơi, không muốn để hiệu trưởng bị kẹt ở giữa khó xử, lấy túi của mình ra, ném cho Thẩm Duyệt, “Cô kiểm tra đi.”

“Đồng Hiểu.” Hiệu trưởng đau lòng nhìn cô.

“Nếu như lục soát ra, có phải cô sẽ thừa nhận không?” Đồng Hiểu gật đầu, “Nếu như cô tìm được, tôi sẽ thừa nhận.” Thẩm Duyệt hừ lạnh, mở túi của Đồng Hiểu ra, đổ tất cả đồ trong túi xách của Đồng Hiểu ra ngay trước mặt tất cả mọi người

Trong túi xách của cô có rất ít đồ, điện thoại, ví tiền, khăn giấy, còn có một chiếc nhẫn đá quý màu xanh chói mắt lăn ra khỏi túi, cuối cùng yên lặng nằm ở trên mặt đất

Xung quanh vang lên tiếng kinh ngạc, có người nhỏ giọng nói

“Thật sự là cô ta lấy trộm.”.

“Anh Đốn lại có trộm, đúng là mất mặt!”

Đồng Hiểu giơ hai tay che tai, không muốn nghe những âm thanh bẩn thỉu kia.

“Không phải tôi, không phải tôi lấy trộm, tôi thật sự không lấy nhẫn của cô ấy.”

Cô biết giây phút đó, sẽ không có ai tin tưởng cô

Cô chuyển sang Hà Thu Đình, “Thu Đình, cả ngày tôi đều ở cạnh cô, cô biết mà, tôi không hề rời khỏi cô.”

Mọi người đều nhìn về Hà Thu Đình, Hà Thu Đình lúng túng nói, “Đồng Hiểu, buổi chiều cô từng rời khỏi lớp học, cô quên rồi à? Nếu như là cô lấy thật thì thừa nhận đi, để Thẩm Duyệt bỏ qua cho.”

Trái tim Đồng Hiểu lạnh như băng, cô đột nhiên hiểu ra tất cả

Cô cười lạnh, “Thu Đình, tôi tin tưởng cô như vậy, tôi tưởng là Hân Văn không có ở đây, cô chính là người bạn duy nhất của tôi ở Anh Đốn.” Hà Thu Đình quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô

Giọng Thẩm Duyệt lại the thé vang lên, “Đồng Hiểu, bây giờ đã tìm thấy tang vật rồi, cô còn gì để chối cãi nữa.” Hiệu trưởng thở dài, “Có lẽ là hiểu lầm thôi, trong lớp học có máy quay, chúng ta trích xuất video ra xem, có lẽ là vu oan giá họa.” Hiệu trưởng tìm người đến lấy video, nhưng tủ để túi của Đồng Hiểu là góc chết, máy quay không quay đến được

“Hiệu trưởng, lần này cô còn muốn bao che cho cô ta nữa không?”

Thẩm Duyệt vừa dứt lời, cảnh sát đã đến.

Thẩm Duyệt rất thân mật khoác cánh tay cảnh sát dẫn đầu, “Cậu, chính là người phụ nữ này, cô ta lấy trộm cái nhẫn ngọc xanh ba cháu tặng cháu

Bây giờ tìm được tang vật rồi, cô ta còn không chịu thừa nhận

Cậu nhất định phải đưa cô ta về thẩm vấn cẩn thận.”

Người đàn ông vỗ nhẹ cánh tay Thẩm Duyệt, đưa mắt ra hiệu với hai cấp dưới, hai cấp dưới chạy đi còng Đồng Hiểu lại.

“Dẫn đi.”

Ngồi ở trong xe cảnh sát, Đồng Hiểu không nghĩ ra được tại sao Hà Thu Đình phải hãm hại cô

Bọn họ dạy cùng lớp ba năm, ba năm sớm chiều bên nhau, cho dù bạn đầu thái độ của cô ta đối với cô rất tệ, chuyện gì cũng bắt cô làm, nhưng dần dần quan hệ của hai người cũng cải thiện không ít

Cô vẫn cho là cô ta khấu và tâm Phật, không ngờ cô ta lại đâm sau lưng có một dao.

Cái cảm giác bị người thân thiết phản bội giống như một cái dao đang cắt từng miếng thịt trên người cô

Rất đau, nhưng cô không có sức chống cự

Có lẽ cậu của Thẩm Duyệt là một người có chức vụ không nhỏ trong đồn cảnh sát, tất cả mọi người đều rất cung kính với ông ta

Bọn họ không cho cô bất cứ cơ hội giải thích nào, giam cổ vào một gian phòng, đá vào chân cô, bắt cô quỳ xuống

Sau đó hai người cùng cô đi đến một trái một phải tát cô.

“Cô có nhận không?”

Đồng Hiểu quật cường nhìn hai người đàn ông cao lớn trước mặt, cười giễu cợt, “Không nhận, đánh chết tôi cũng không nhận.”

“Đánh cho tôi!” Cái kiểu bức cung nghiêm hình chỉ có thể thấy được trong phim cổ đại trên ti vi đó lại xảy ra trên người cô

“Cô có nhận tội không?” Hai má Đồng Hiểu đã sưng vù lên, hai khóe miệng rớm máu.

“Tôi không nhận, tôi không lấy trộm đồ.” Người đàn ông tức giận, “Đánh thật mạnh cho tôi!” Cho dù bọn họ đánh như thế nào, từ đầu đến cuối Đồng Hiểu đều cắn răng, không cúi đầu.

Một người cảnh sát trong đó đi tới trước mặt người đàn ông, nhỏ giọng nói, “Cục phó, cô gái này gầy yếu, còn tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ xảy ra án mạng.”

“Không sao, cô Chung đích thân phận phó, bảo chúng ta quan tâm’ cô gái này thật tử tế, đánh mạnh cho tôi, có người bảo vệ rồi.” Anh Đốn xảy ra chuyện lớn như vậy, người buồn nhất là hiệu trưởng

Người bị cảnh sát đưa đi rồi, nhưng bà hiểu Đồng Hiểu, không tin cô gái này sẽ ăn trộm đồ

Huống hồ nhìn cảnh tượng ngày hôm nay là biết mấy người Thẩm Duyệt cố ý gây khó dễ cho Đồng Hiểu.

Do dự rất lâu, bà vẫn quyết định thông báo cho Thẩm Thần Bằng

Dù sao hai người bọn họ cũng từng ở bên nhau, cho dù bây giờ còn ở bên nhau hay không, cũng chỉ có cậu Thẩm là có thể cứu được Đồng Hiểu.

Lúc Thẩm Thần Bằng nhận được điện thoại, anh đang ở nhà họ Thẩm

Chung Hân Nhiên cũng ở đây

Vì để xây dựng quan hệ với Thẩm Thần Bằng, khiến người gần như ngày nào cô ta cũng chạy đến nhà họ Thẩm.

Thấy hiệu trưởng gọi điện thoại đến, Thẩm Thần Bằng ấn nút trả lời

“Cậu Thẩm, tôi là hiệu trưởng Mai, xin cậu nhất định phải giúp Đồng Hiểu, cô ấy là một cô gái tốt.” Thẩm Thần Bằng càng cau mày chặt hơn, “Cô cứ nói từ từ, nói rõ mọi chuyện xem nào.” Hiệu trưởng nói tất cả chuyện xảy ra hôm nay, chưa đợi bà nói xong, Thẩm Thần Bằng đã cúp điện thoại.

Vào lúc này, sự lạnh lùng trong mắt anh đủ để giết chết một người

An Noãn nhìn thấy thế vội hỏi, “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?” Thẩm Thần Bằng túm lấy cổ tay Chung Hân Nhiên, lôi cô ta lên khỏi sofa

“Thần Bằng, sao thế?” Cô ta bị ánh mắt hung ác của anh làm run lẩy bẩy

Cô ta chưa bao giờ thấy Thẩm Thần Bằng như vậy, mắt anh đỏ lên, vô cùng đáng sợ

Anh nghiến răng nghiến lợi, rít từng chữ, “Nếu như Đồng Hiểu có chuyện gì, tôi sẽ bắt cả nhà họ Chung chôn theo!”

Thẩm Thần Bằng ném mạnh cô ta xuống đất, chạy ra khỏi nhà, lái xe như bay trên đường.

An Noãn thấy vậy rất không yên tâm, chạy lên trên tầng tìm Mạc Trọng Huy

Lúc này, hắn đang nhàn nhã nằm ở trên giường, hai đứa bé một trái một phải chọc cho hắn cười vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.