“Cô!” Thẩm Duyệt vô cùng tức giận.
Lúc này hiệu trưởng đi tới, cau mày hỏi: “Sao thế? Rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì?” Thẩm Duyệt khoác lấy cánh tay hiệu trưởng, nước mắt tuôn trào, Hiệu trưởng, cái nhẫn ngọc quý ba tôi tặng tôi biến mất rồi, hơn mấy triệu tệ
Có người thầy Đồng Hiểu đi đến chỗ ngồi của tôi, cho nên tôi nghi ngờ là cô ta lấy trộm.”
Hiệu trưởng thở dài một tiếng, “Chiếc nhẫn của cô bị lấy trộm, trong lòng lo lắng tôi có thể hiểu, nhưng cô cũng không thể đổ oan cho người khác như vậy được, cô không có chứng cứ.” “Thật sự là cô ta lấy trộm, trừ cô ta ra sẽ không có ai khác
Không tin cô mở túi của cô ta ra xem, để mọi người kiểm tra.”
Hiệu trưởng mắng, “Cô dựa vào cái gì tùy tiện lục túi của người ta, đây là hành động phạm pháp.” “Hiệu trưởng, cô thiên vị, có phải vì cô ta có gì với anh Thẩm, cho nên cô nghiêng về cô ta không?” Đồng Hiểu hít sâu một hơi, không muốn để hiệu trưởng bị kẹt ở giữa khó xử, lấy túi của mình ra, ném cho Thẩm Duyệt, “Cô kiểm tra đi.”
“Đồng Hiểu.” Hiệu trưởng đau lòng nhìn cô.
“Nếu như lục soát ra, có phải cô sẽ thừa nhận không?” Đồng Hiểu gật đầu, “Nếu như cô tìm được, tôi sẽ thừa nhận.” Thẩm Duyệt hừ lạnh, mở túi của Đồng Hiểu ra, đổ tất cả đồ trong túi xách của Đồng Hiểu ra ngay trước mặt tất cả mọi người
Trong túi xách của cô có rất ít đồ, điện thoại, ví
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475344/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.