Bác sĩ cười, “Để cô Đồng nghỉ ngơi thêm, ngày mai sẽ tỉnh lại.” Lúc này Thẩm Thần Bằng mới yên tâm.
Anh nắm tay Đồng Hiểu, ngồi ở cạnh giường cô, cẩn thận vuốt ve hai má sưng vù của cô.
Tiết Ngọc Lan và An Noãn ở bên cạnh nhìn thấy mà vô cùng đau lòng
“Bác, chúng ta đi ra ngoài trước đi, anh sẽ chăm sóc tốt cho Đồng Hiểu.” An Noãn kéo cánh tay Tiết Ngọc Lan đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại
Tiết Ngọc Lan nghiêm túc hỏi cô, “An Noãn, thật sự là Hân Nhiên làm à?” “Chắc chắn bác ạ
Trừ cô ta ra, bác cảm thấy người bình thường có năng lực này sao?” Tiết Ngọc Lan thở dài, “Đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cùng một người ba sinh ra mà sao lại khác nhau nhiều như vậy?” “Cho nên nói gen của mẹ rất quan trọng, cô ta và Hân Văn không phải cùng một mẹ sinh ra, nếu như lấy loại phụ nữ lòng dạ độc ác này về nhà họ Thẩm, sinh con dưỡng cái cho nhà họ Thẩm, không biết sẽ sinh ra đứa con thế nào.” Tiết Ngọc Lan cau mày lại, “Nếu như tra rõ thật sự là nó làm chuyện này, bác làm sao có thể cho phép nó bước vào nhà ta?” Hôm nay Thẩm Thần Phong đưa Chung Hân Văn đi khám thai, hai người ăn cơm hẹn hò ở bên ngoài, tối về đến nhà mới biết ở nhà xảy ra chuyện lớn
Chung Hân Văn không để ý mình đang có thai, đá văng cửa phòng ngủ của Thẩm Thần Bằng ra.
Thấy cô gái nằm trên giường lớn mặt mũi sưng vù, Chung Hân Văn lập tức khóc bù lu lên, “Là kẻ nào làm, sao lại ra tay độc ác như vậy?” Thẩm Thần Bằng cau mày, “Đi ra ngoài.” “Không, tôi không đi, tôi phải ở bên Đồng Hiểu, đợi cậu ấy tỉnh lại.” Thẩm Thần Bằng nhìn Thẩm Thần Phong một cái, Thẩm Thần Phong vội vàng ôm cô đi
Ngồi ở trên sofa trong phòng khách, nghe nói tất cả những thứ này đều là do Chung Hân Nhiên gây ra, mãi mà Chung Hân Văn không thể bình tĩnh được.
Cái người phụ nữ đó không từ một thủ đoạn nào như vậy, là muốn hại chết nhà họ Chung à? Chung Hân Nhiên thẫn thờ về nhà, bà Chung nhìn thấy cô ta hồn bay phách lạc, cau mày hỏi, “Sao thế: Xảy ra chuyện gì à?”
“Mẹ, con gây chuyện rồi.”
“Từ từ nói, trời sập xuống còn có ba con đỡ cho con mà.”
“Mẹ, lần này ba cũng không bảo vệ được con đâu.” Chung Hân Nhiên nói hết tất cả những gì xảy ra tối nay cho bà Chung, bà Chung im lặng nghe, chân mày càng ngày càng cau chặt lại
Nghe đến cuối cùng, bà ta nổi giận, “Con bé này, sao con có thể làm ra chuyện này hả? Không phải là chặt đứt tiền đồ của ba con à?” “Mẹ, tại con giận quá, con ghét Đồng Hiểu quyến rũ Thần Bằng, con ghét việc trong lòng Thần Bằng chỉ có Đồng Hiểu
Con hâm mộ, đố kị, con sắp điên rồi nên mới làm ra chuyện như vậy.”
Bà Chung thất vọng lắc đầu, “Mẹ đã sớm nói với con rồi, sinh ra ở gia đình như chúng ta, điều quan trọng nhất là nhẫn nhịn, nhịn được nhất thời, chuyện gì cũng sẽ tan biến
Con nói nếu như con nhẫn nhịn, không so đo những thứ kia, đến lúc đó Thần Bằng cưới con, Đồng Hiểu là cái gì? Đợi hai đứa kết hôn rồi, nó sẽ tự đi tìm người khác, chẳng lẽ còn có thể làm người tình của Thần Bằng à? Con gái, sao con lại hồ đổ như vậy! Lần này, sợ là ba con cũng không bảo vệ nối con rồi.”
“Mẹ...” Chung Hân Nhiên sợ hãi bật khóc, “Mẹ không thể mặc kệ con được, mẹ chỉ có mình con là con gái thôi.” Bà Chung thở dài, “Đương nhiên mẹ sẽ không mặc kệ con rồi, nhưng mẹ có thể làm gì? Chỉ có xem nhà họ Thẩm có thể nể mặt ba con, không truy cứu chuyện này không.”
“An Noãn nói cô ta không tha cho con.” Bà Chung day trán, “Con nhỏ đó là người Thẩm Diệc Minh cưng chiều nhất, nó là phiền toái lớn nhất.” “Mẹ, mẹ nhất định phải cứu con, con vẫn muốn hôn lễ có thể thuận lợi tiến hành.”
Bà Chung trừng cô ta, “Đắc tội An Noãn rồi, con còn muốn gả vào nhà họ Thẩm à? Có thể bảo vệ được con đã là vô cùng may mắn rồi
Nếu như không được, đến lúc đó con đi cầu xin Hân Văn, dù sao nó cũng là con dâu của nhà họ Thẩm.”
Chung Hân Nhiên không tin vào tai mình, “Bảo con đi cầu xin Hân Văn, con không làm được!” Bà Chung thở dài, sao cô con gái này không di truyền được chút nào của bà ta chứ? Thẩm Thần Bằng ở bên giường trống Đồng Hiểu cả đêm, người nhà họ Thẩm đều thấy cả
Ngày hôm sau Đồng Hiểu tỉnh lại, mí mắt rất nặng nề, dùng rất nhiều sức mới mở được hai mắt ra
Cô không biết đây là đâu, trong đầu trống rỗng, không nhớ nổi mọi chuyện xảy ra sau đó, chỉ nhớ Thẩm Thần Bằng tới cứu cô, còn nhớ cô đã khóc
“Đồng Hiểu, em tỉnh rồi.” Thẩm Thần Bằng kích động, nắm chặt tay cô đưa lên miệng hôn
“Đây là đâu thế?” Cô yếu ớt hỏi
“Nhà họ Thẩm, phòng ngủ của anh
Em có cảm thấy đỡ hơn chút nào không, có phải vẫn rất đau không?”
Anh nhẹ nhàng xoa má cô, trong mắt tràn đầy sự đau lòng
Đồng Hiểu gật đầu, “Đau, mặt rất đau.” Thẩm Thần Bằng càng thêm đau lòng, chỉ muốn chịu đựng đau đớn thay cô.
Anh hôn lên đôi má sưng tấy của cô, nghẹn ngào nói: “Anh xin lỗi, là anh không tốt, nếu như anh sớm ngăn cản bọn họ làm hại em thì đã không xảy ra chuyện này
Đồng Hiểu, anh xin lỗi, anh hối hận rồi.” Người đàn ông này đang rơi nước mắt ân hận trước mặt cô
Có kinh nghiệm tối qua, lần này Chung Hân Văn gõ cửa rồi mới đi vào
“Đồng Hiểu, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.” Cổ đến cạnh giường, mỗi lần nhìn thấy mặt Đồng Hiểu, cô đều kích động muốn khóc.
“Hân Văn, tớ không sao, mặt đau chút thôi.” Chung Hân Văn nghiến răng nghiến lợi mở miệng, “Ra tay độc ác như vậy, Chung Hân Nhiên phải chết!” Đồng Hiểu không cảm thấy bất ngờ
Lúc ngồi ở trên xe cảnh sát, cô dễ dàng hiểu ra tất cả mọi chuyện
Chung Hân Nhiên hận cô tận xương tủy, lần này được như ý rồi.
“Đồng Hiểu, bác gái nấu cháo cho cậu rồi, bác sĩ nói hai ngày nay cậu không thể ăn đồ cứng, cơ hàm chứa há được to
Tớ đi bê cháo lên cho cậu.” Chung Hân Văn nói rồi xuống tầng
Trong phòng ngủ rộng lớn chỉ còn Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng, anh đỡ cô ngồi dậy
Cô đột nhiên nhìn vào mắt anh, hờ hững mở miệng, “Chung Hân Nhiên đánh em như vậy, anh còn lấy chị ta nữa không?”
Anh vuốt tóc cô, “Em nói xem, anh có ế vợ cả đời cũng không lấy cô ta, huống hồ từ đầu tới cuối anh chưa từng muốn kết hôn với cô ta
Em yên tâm, anh sẽ khiến người phụ nữ độc ác đó, thậm chí cả cả nhà họ Chung bị trừng phạt.”
Chung Hân Văn đứng ở ngoài cửa, nghe được câu này, cô đứng ở ngoài rất lâu, không vào, cũng không rời đi
“Thẩm Thần Bằng, không lấy Chung Hân Nhiên, vậy anh có bằng lòng ấy em không?” Thẩm Thần Bằng tưởng là mình nghe nhầm, kích động hỏi, “Em nói cái gì? Em nhắc lại lần nữa đi?” “Anh có bằng lòng lấy em không?” Giọng cô rất yếu ớt, nhưng rất rõ ràng
Thẩm Thần Bằng kích động cầm lấy tay cô, “Đương nhiên anh bằng lòng rồi, anh cầu còn không được
Đồng Hiểu, em nghiêm túc chứ? Em không đùa anh đấy chứ? Anh tưởng là em sẽ tức giận, sẽ không để ý đến anh nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]