“Thẩm Thần Bằng, đây là phòng tôi, anh ra ngoài sofa ngủ đi.” Cô lắc đầu anh, đánh thức anh dậy.
Anh phiền não ngồi dậy, “Cái sofa kia bé tẹo, em không biết ngại bảo anh ngủ à? Muốn ngủ em đi mà ngủ, anh ngủ giường.”
“Tôi tốt bụng cho anh ngủ nhờ, anh còn thái độ như vậy
Anh đi đi, hình như bây giờ mưa cũng không lớn nữa rồi.” “Ai nói? Em không nhìn thấy trời sắp sập xuống rồi à? Bây giờ bảo anh đi, em tiễn anh vào chỗ chết à? Cả nhà anh chỉ có mình anh là con độc đinh, xảy ra chuyện gì, cả nhà em đều phải chôn theo.” Khóe miệng Đồng Hiểu giật giật, thật là đáng ghét
“Vậy anh ngủ giường đi, tôi đi ngủ sofa.” Anh tức giận hậm hực, “Chúng ta cũng không phải là chưa từng ngủ với nhau, sao mà lắm chuyện thể? Huống hồ anh cũng sắp kết hôn rồi, còn có thể làm gì em? Em tưởng sức quyến rũ của em lớn như vậy à?” Đồng Hiểu không muốn để ý đến anh, cô không cao, sofa bên ngoài đủ cho cô ngủ
Nhìn thấy cô đã đi tới cạnh cửa, anh phiền não xuống giường, “Bỏ đi, bỏ đi, em ngủ giường, anh ngủ sofa.” Anh kéo cô vào, còn mình đi ra ngoài
Nằm ở trên giường, Đồng Hiểu không ngủ được
Người bên ngoài bật tivi rất lớn, ồn ào làm cô buồn bực
Cuối cùng cô không nhịn được, chạy ra ngoài, “Thẩm Thần Bằng, anh có thể tắt ti vi đi, hoặc là bật nhỏ đi không, ầm ĩ tôi không ngủ được.” Anh tắt ti vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475341/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.