Anh Triết, hãy quên em đi, hãy trân trọng người đáng giá để anh quý trọng ấy.” Anh nắm chặt tay cô, kích động nói: “Hiểu Hiểu, em chính là người mà anh quý trọng nhất đời này.” “Em xin lỗi!”
“Đừng nói xin lỗi, em hãy nói cho anh biết, có phải em vứt bỏ anh là vì muốn đến với Thẩm Thần Bằng không?” “Bất kể em và anh ta có ở bên nhau hay không, thì em và anh cũng không thể nào được.” Cô biết làm như thế này rất tàn nhẫn, nhưng nhiều khi, chính bởi vì mềm lòng nên tổn thương mới bị nhân lên gấp nhiều lần, càng lúc càng lớn.
Hai ngày vừa qua cô đã tỉnh táo lại và suy nghĩ rất nhiều
Cho dù không có Thẩm Thần Bằng gây rối thì cô và Hách Triết cũng không thể quay lại với nhau được nữa
Sáu năm đã tạo ra một khoảng cách không thể vượt qua giữa họ, dù cho có cố gắng thể nào đi chăng nữa cũng không thể bước qua được.
“Anh Triết, cảm ơn anh đã từng tốt với em như vậy
Em cũng không thể ích kỷ giữ anh mãi bên mình, làm lãng phí thời gian của anh.” Cô đã từng nghĩ dù không làm người yêu thì có một người anh trai như thế này cũng không tệ
Bây giờ suy nghĩ kĩ lại thì thấy cô làm như thế quá ích kỷ
Đã không cho đối phương được tình yêu, sao còn muốn đối phương yêu mình vô điều kiện đây?
Hách Triết kinh ngạc nhìn cô, hai mắt anh đờ ra
Một lúc lâu sau anh mới đứng dậy bỏ đi, bước chân nhẹ bẫng giống như cơ thể bị rút mất linh hồn vậy, làm người ta thấy xót xa
Đờ đẫn đi ra khỏi căn hộ của Đồng Hiểu, Hách Triết không biết mình sai ở chỗ nào
Sáu năm, chẳng lẽ sáu năm qua là lỗi của anh sao? Rõ ràng anh cũng là người bị hại kia mà
Thế mà cô chỉ dùng một câu không yêu là muốn ép anh quên đi ký ức hai mươi mấy năm sao
Anh không thể hiểu nổi, tình yêu của họ sâu đậm như vậy, sao có thể nói kết thúc là kết thúc luôn được?
Chắc ông trời đang đùa anh, để anh mất đi ký ức, rồi lại khôi phục lại.
Nếu như đây chính là kết cục thì anh tình nguyện cả đời này không cần nhớ lại
Hách Triết không lái xe, anh lảo đảo rời khỏi khu nhà của cô, trên đường đi đụng vào rất nhiều người
Người qua đường chỉ trỏ vào anh, “Cậu thanh niên kia trông cũng khá đấy chứ, thế mà lại bị ngốc, tiếc quá.”
Có những người tính tình không tốt lắm thì mắng anh, “Thằng này mày không có mắt à? Đụng vào người ta mà chẳng biết xin lỗi sao?”
Nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy được họ nói những gì, bên tại chỉ toàn những tiếng ầm ầm..
Anh đang nghĩ có phải mình sẽ không sống được quá đêm nay không, vì sao chính anh cũng không cảm giác được mình đang tồn tại.
Đồng Hiểu ở nhà bình tĩnh hai ngày, cũng là hai ngày mà Thẩm Thần Bằng lo lắng nhất
Cô nói cần thời gian yên tĩnh nên anh không dám tới quấy rầy, nhưng anh lại sợ cô ở nhà một mình nghĩ quẩn, rồi làm chuyện điên rồ
Ngày nào anh cũng quấn lấy Chung Hân Văn đòi gọi điện thoại cho cô, chỉ cần biết cô không sao thì anh mới có thể yên tâm.
Chung Hân Văn sắp bị anh làm phiền đến chết, ngày nào cũng bị buộc phải gọi ít nhất ba cuộc điện thoại
Cái tên Thẩm Thần Bằng biến thái này, nửa đêm nằm mơ bừng tỉnh dậy còn chạy tới gõ cửa phòng vợ chồng cô, bắt cô gọi điện thoại, chính vì thế mà hai anh em nhà suýt đánh nhau.
Đồng Hiểu ở nhà hai ngày, không ăn cũng không uống, mới đầu cô còn nghĩ cứ như vậy chết đi, có lẽ là đường tắt nhanh nhất để rời xa phiền não
Nhưng sau hai ngày tỉnh táo lại, cô đã nghĩ thông rất nhiều chuyện
Những ký ức trước năm mười tuổi như một thước phim chiếu trong óc cô
Mạng sống của cô bây giờ là do ba và mẹ cô dùng mạng của họ để đổi lấy, cô không thể coi khinh chính mình thể được
Hai người họ ở trên thiên đường nhất định hi vọng cô sống thật tốt
Cho nên, dù cuộc sống có gian nan, quanh mình có nhiều lo toan hơn nữa, cô cũng muốn quý trọng mạng sống của mình và yêu thương chính bản thân mình.
Thẩm Thần Bằng nói rất đúng, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng đã hoàn toàn nhìn thấu một số người
Với những người nhà trên danh nghĩa kia, cô nên tuyệt vọng với họ rồi
Họ làm tổn thương cô một lần, hai lần, rồi vô số lần, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì cô còn lâu mới có được lúc yên bình.
Cô sống một mình ở Bắc Kinh, tiền lương ở Anh Đốn cũng khá, ít nhất có thể đảm bảo được cho cô đủ ăn đủ mặc, thỉnh thoảng được bữa ăn ngon, mặc đồ đẹp
Vốn cuộc sống của cô không cần phải chật vật như thế này, là chính cô đã biến nó thành như vậy.
Hôm nay là cuối tuần, khi tia nắng đầu tiên xuyên qua rèm cửa màu trắng chiếu vào trong phòng ngủ của cô, Đồng Hiểu hít sâu một hơi, đi chân đất xuống giường đến kéo rèm cửa ra
Hai ngày vừa rồi cô vẫn luôn vùi mình trong bóng tối, nhưng bây giờ cô sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa
Đồng Hiểu lấy điện thoại di động ra, chặn số của Chu Vũ Vi, Đồng Ngạn Thiên và Đồng Phỉ
Cô ngước đầu lên nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, mỉm cười đón chào một ngày mới.
Cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi trang điểm nhẹ
Nhìn mình ở trong gương, ông trời đã ban cho cô khuôn mặt đẹp, nhưng cô lại không thể tận dụng tốt nó
Đồng Hiểu vào bếp làm cho mình một phần bữa sáng, chỉ đơn giản là mì tôm trứng, nhưng ăn lại thấy rất ngon
Ăn sáng xong, cô đi đến một cửa tiệm cắt tóc, bảo thợ cắt tóc giúp cô cắt ngắn
Thợ cắt tóc sờ mái tóc dài mềm mại của cô, nói thế nào cũng không chịu cắt đi, “Bạn gái này, chất tóc của bạn tốt như vậy, nếu cắt đi thì quá đáng tiếc, nếu không thì thế này nhé, tôi sẽ giúp bạn thiết kế một kiểu tóc, cam đoan nhìn sẽ rất đẹp.” Đồng Hiểu không chịu, kiên quyết muốn cắt ngắn
Sau đó mỗi người đều lùi một bước, người thợ cắt tóc làm theo ý kiến của mình mà nhuộm mái tóc đen của cô thành một màu tóc rất đẹp mắt, tóc thì cắt đến vai, mái tóc thẳng được xõa tung ra càng khiến gương mặt cô thêm trẻ trung, tóc mái cắt ngang trán, để lộ ra một đôi mắt sáng bừng
Anh thợ cắt tóc sờ tóc của cô, nói với vẻ tự hào: “Bạn xem, tôi đã nói hãy tin tưởng vào tôi mà, trông bạn bây giờ khác hoàn toàn so với lúc bước vào đây đấy
Con gái nhất định phải tìm được kiểu tóc phù hợp với mình, tuy tóc bạn rất tốt, nhưng sửa sang một chút thì càng tốt hơn.”
Từ tiệm cắt tóc đi ra, Đồng Hiểu có cảm giác như mình được hồi sinh
Thì ra thay kiểu tóc mới cũng có thể làm cho con người và trái tim vui vẻ như vậy, chẳng trách có rất nhiều đồng nghiệp của cô cứ dăm ba bữa là lại đổi kiểu tóc mới.
Cô đi đến trung tâm thương mại và tìm được cửa hàng mà Chu Vũ Vi đã làm loạn
Cửa hàng đã được sắp xếp lại, kinh doanh bình thường, như thể chưa từng xảy ra trò hề hôm trước
Cô chủ cửa hàng cũng đang ở trong tiệm, nhìn thấy Đồng Hiểu đi vào, cô ta cũng không nói những lời khó nghe, thậm chí còn mỉm cười với cô.
Đồng Hiểu đi vào, vẻ mặt đầy hối lỗi, hỏi cô ta: “Xin cho hỏi, lần trước cửa tiệm đã tổn thất mất bao nhiêu vì mẹ tôi vậy?”
Cô chủ cười, “Không sao, cô không cần để trong lòng đấu, ngài Mạc cũng đã ra mặt dàn xếp rồi, dù gì tôi cũng phải cho ngài ấy chút mặt mũi chứ
Tôi đã thuê người dọn dẹp rồi, không tốn bao nhiêu tiền
Mà ngài Mạc lại rất thoải mái miễn cho tôi tiền thuê ba năm, số tiền ấy cũng đủ để đền bù tổn thất rồi.”
Cô chủ tiệm nói hơi ngượng ngùng, “Thì ra cô đúng thật là bạn của ngài Mạc, nếu biết trước thì đã không xảy ra chuyện xấu hổ này rồi, lại còn báo cảnh sát để mẹ của cô khó xử, thật sự xin lỗi cô nhé!” Chung Hân Nhiên đứng trong cửa tiệm, nhìn thấy cô gái phía đối diện hơi quen, nghe được tiếng nói của cô, cô ta mới dám xác định là Đồng Hiểu Đồng Hiểu thay đổi làm cô ta phải sững sờ
“Đồng Hiểu.” Cô ta gọi.
Chung Hân Nhiên đi qua, nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt dò xét, “Sao em lại thay đổi kiểu tóc vậy? Kiểu tóc này rất thích hợp với em đấy, rất tây nữa nhé.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]