“Bé con, anh không biết em đang nói cái gì?
Hách Triết không muốn nghe tiếp
Đồng Hiểu mím môi, “Không, em biết là anh hiểu rõ
Anh Triết, hãy quên em đi, hãy trân trọng người đáng giá để anh quý trọng ấy.” Anh nắm chặt tay cô, kích động nói: “Hiểu Hiểu, em chính là người mà anh quý trọng nhất đời này.” “Em xin lỗi!”
“Đừng nói xin lỗi, em hãy nói cho anh biết, có phải em vứt bỏ anh là vì muốn đến với Thẩm Thần Bằng không?” “Bất kể em và anh ta có ở bên nhau hay không, thì em và anh cũng không thể nào được.” Cô biết làm như thế này rất tàn nhẫn, nhưng nhiều khi, chính bởi vì mềm lòng nên tổn thương mới bị nhân lên gấp nhiều lần, càng lúc càng lớn.
Hai ngày vừa qua cô đã tỉnh táo lại và suy nghĩ rất nhiều
Cho dù không có Thẩm Thần Bằng gây rối thì cô và Hách Triết cũng không thể quay lại với nhau được nữa
Sáu năm đã tạo ra một khoảng cách không thể vượt qua giữa họ, dù cho có cố gắng thể nào đi chăng nữa cũng không thể bước qua được.
“Anh Triết, cảm ơn anh đã từng tốt với em như vậy
Em cũng không thể ích kỷ giữ anh mãi bên mình, làm lãng phí thời gian của anh.” Cô đã từng nghĩ dù không làm người yêu thì có một người anh trai như thế này cũng không tệ
Bây giờ suy nghĩ kĩ lại thì thấy cô làm như thế quá ích kỷ
Đã không cho đối phương được tình yêu, sao còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475327/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.