Cho tới bây giờ Đồng Hiểu mới hiểu được ý nghĩa của cuộc điện thoại này của Đồng Nhạn Thiên, nói cho cùng thì vẫn là vì con trai của ông.
Cúp điện thoại, cả người cô thấy thoải mái hơn rất nhiều
Nhưng cô không ngờ Chu Vũ Vi sẽ chạy tới Anh Đốn để tìm mình
Bà ta rất hung hăng, ngay cả gác cổng cũng không ngăn lại được.
Hôm nay là ngày học chính trị một tuần một lần, mọi người đều đang chuẩn bị đến phòng họp
Chu Vũ Vi đi về phía có nhiều người, bảo vệ đuổi theo sau lưng bà ta
Nhìn thấy có người ngoài đột nhập vào, tất cả mọi người đều dừng lại tìm hiểu
“Có thấy Đồng Hiểu nhà tôi đâu không?” Chu Vũ Vi hỏi thăm.
Mọi người đều đoán được đây là mẹ của Đồng Hiểu, tất cả cùng châu đầu ghé tai bàn tán xôn xao, còn có người cười trộm, chỉ trỏ về phía bà ta.
“Mẹ của Đồng Hiểu ăn mặc quê mùa thật đấy, cứ như nhà quê mới lên tỉnh.”
“Chậc chậc, loại người này vào cửa hàng nhà người ta ăn cắp cũng chẳng có gì là lạ.” Có người gọi Đồng Hiểu đến, vừa nhìn thấy Chu Vũ Vi, cơ thể Đồng Hiểu hơi lảo đảo
Cô chạy đến trước mặt bà ta, hạ giọng xuống thấp rồi nói: “Mẹ, mẹ tới đây làm gì?” Ở ngay trước mặt mọi người, Chu Vũ Vi vung tay tát cô, toàn trường gần như cùng hô lên, ngay đến cả hiệu trưởng cũng bị dọa sợ ngây người
“Cái con vô ơn này, giờ có tiền rồi nên ghét bỏ mẹ mày chứ gì? Thế mày có biết ai là người mang thai mười tháng đẻ ra mày không hả? Tao vất vả lắm mới có thể định cư ở Bắc Kinh, trở thành người Bắc Kinh, thế mà mày lại bảo Thần Bằng đưa tao về Cấm Giang.”
“Mẹ, có chuyện gì chúng ta về nhà nói, không nên làm ầm ĩ ở đây được không? Mẹ không ngại mất mặt nhưng con thì có đó.”
Chu Vũ Vi chỉ tay vào mặt Đồng Hiểu, “Mày nói thật đi, mày chế tạo làm mất mặt đúng không? Mày là người có học, thể đã học qua câu con không chê cha mẹ khó chưa hả? Hôm nay tao muốn để mọi người phân xử thử xem, trên đời này còn có cái loại con gái không biết hiếu thảo như mày hả?”
Có người cười trên nỗi đau của người khác, chụp ảnh lại rồi đăng lên nhóm chung của các giáo viên trường Anh Đôn, có người còn phát trực tiếp
Các giáo viên xung quanh đều vội vàng cầm điện thoại di động, bên trong nhóm chung thảo luận vô cùng náo nhiệt.
Chung Hân Văn ở trong nhà tất nhiên cũng nhìn thấy tin tức này, cô vội chạy lên tầng tìm Thẩm Thần Bằng.
Tâm tình Thẩm Thần Bằng không tốt, lên giường ngủ cả ngày trời
Nhìn thấy Chung Hân Văn đi vào, anh tức giận quát, “Vào phòng người khác mà không biết gõ cửa à, chẳng có tí tố chất nào cả, cô còn là con nhà danh giá đấy.”
Chung Hân Văn nổi bão văng tục, “Danh giá cái mẹ anh!”
Thẩm Thần Bằng từ trên giường bò dậy, anh híp mắt nhìn cô hằm hằm, “Cô mắng ai?”
Chung Hân Văn đưa di động cho anh nhìn, “Anh xem hết đi đã rồi hẵng quyết định có muốn tính sổ với tôi hay không.”
Thẩm Thần Bằng lướt qua tin tức bên trong nhóm chung, sau đó ném điện thoại di động rồi chạy ngay ra ngoài
Chiếc xe Bentley gần như muốn bay ở trên đường, anh vượt qua biết bao nhiêu đèn đỏ
Khi Thẩm Thần Bằng đuổi tới trường Anh Đốn, trò hề vẫn còn tiếp tục
Có mấy người đồng nghiệp tốt bụng đang khuyến mẹ của Đồng Hiểu, hiệu trưởng Mai cũng mời bà ta tới phòng làm việc nghỉ ngơi một chút, nhưng Chu Vũ Vi hoàn toàn nổi điên, không nghe lời thuyết phục của ai cả
Thứ nhất là bà ta không muốn rời Bắc Kinh, thứ hai là không muốn rời khỏi con trai
Theo bản năng, bà ta cảm thấy tất cả những thứ này đều do Đồng Hiểu gây ra, cục tức này mà không phát tiết ra ngoài được thì chỉ sợ trở về Cẩm Giang bà ta cũng không cam lòng
Thẩm Thần Bằng lái xe vào thẳng trường học, nghe thấy tiếng động cơ vang lên, tất cả mọi người cùng nhìn về phía anh
Anh vội vã bước xuống, đẩy đám người ra rồi đi đến trước mặt Đồng Hiểu
Mặt Đồng Hiểu đỏ ửng, đôi mắt cô tràn ngập sự cố gắng, nhìn trùng trùng vào anh.
Chu Vũ Vi nhìn thấy anh thì vội vã đi tới bắt chuyện, lấy lòng
Thẩm Thần Bằng hát mạnh bà ta ra, bà ta không có phòng bị nên cơ thể lùi về sau mấy bước
Anh ôm lấy Đồng Hiểu, đau lòng hôn lên tóc cô, nói nhỏ: “Anh xin lỗi.” Chung Hân Văn ở trong nhà xem phát sóng trực tiếp, đúng là một màn kịch tính
“Hiệu trường, tôi đưa cô ấy đi trước, bà tự xử lý ở đây đi.” Thẩm Thần Bằng cứng rắn đưa Đồng Hiểu đi, anh nhét cô vào trong xe, lái xe ra khỏi sân trường
Ra tới ngoài đường, cuối cùng Đồng Hiểu cũng không nhịn được nữa, yên lặng rơi nước mắt
Thẩm Thần Bằng lái xe về căn hộ của mình
Xe vừa dừng lại, trên điện thoại di động của anh bảo có tin nhắn, là Chung Hân Văn gửi.
“Thời điểm phụ nữ yếu đuối nhất cũng là lúc trái tim mềm nhất, lúc này mà không ra tay thì anh cứ đợi cho đến khi cậu ấy lao vào vòng tay của thằng khác đi.” Chẳng bao lâu sau lại có một tin nhắn đến, “Anh đừng có cho là tôi đang giúp anh, tôi chỉ nể mặt chồng tôi thôi.”
Anh cười, xóa tin nhắn đi.
Anh quay người nhìn về phía người con gái đang ngồi ở ghế phụ lái
Cô đang khóc nức nở, cả đường đi cô đều khóc, như thể muốn khóc hết cho những uất ức phải chịu suốt mười mấy năm qua
Anh đặt tay lên bờ vai cô, “Anh xin lỗi, anh không ngờ người nhà của em lại...” Anh sống ba mươi mấy năm cũng chưa từng nhìn thấy loại người nhà như thế này bao giờ
Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ, cầu này đúng là không sai tí nào
Cô gái này đã sống ở gia đình như thế vài chục năm, cô ấy phải chịu khổ sở đến như thế nào chứ?
Đồng Hiểu quệt mạnh nước mắt, liếc mắt nhìn sang anh, giọng nghẹn ngào từng câu, “Giờ anh đã hài lòng chưa?”
Anh ôm cô vào lòng, “Anh xin lỗi, anh đã không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên như thế này.” Đồng Hiểu mở cửa xuống xe, Thẩm Thần Bằng vội đuổi theo kéo cô vào trong lồng ngực của mình, anh nửa kéo nửa ôm đưa cô tiến vào trong thang máy
Trong thang máy, cô ra sức giãy giụa, “Thẩm Thần Bằng, buông tay!”
“Không buông, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” “Súc sinh, thả tôi ra!” Không những không thả, anh còn ôm cô chặt hơn
Đồng Hiểu cắn mạnh lên đoạn cánh tay để lộ ra bên ngoài của anh, gần như là muốn cắn đứt cả thịt
Thẩm Thần Bằng vẫn không buông tay, chỉ phát ra tiếng kêu đau đớn
“Đồng Hiểu, nếu như cắn anh có thể khiến lòng em dễ chịu hơn một chút thì em cứ cắn đi
Chuyện là do anh tạo ra, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Anh giữ chặt eo Đồng Hiểu, ép cô tới căn hộ của mình, sau đó dùng khăn bông ướt lau vệt nước mắt trên gương mặt cô, tim anh lại càng đau đớn hơn.
Anh bưng lấy mặt của cô, nói rất nghiêm túc, “Em hãy tin tưởng anh, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như hôm nay nữa
Đời này, chỉ cần em không gật đầu, anh sẽ không để cho họ nhìn thấy em nữa đâu
Sau này em cũng đừng ngốc nghếch mà cho bọn họ tiền nữa, có một số người không đáng để làm như vậy
Mặc dù lần này anh đã làm sai, nhưng có một chỗ tốt là để em có thể nhìn thấy rõ con người của bọn họ.”
Sau đó có lẽ do khóc mệt nên Đồng Hiểu ngủ thiếp đi trên ghế sofa, đến cơm tối cũng không ăn
Thẩm Thần Bằng cực kỳ đau lòng
Anh thận trọng bể cô đặt lên chiếc giường ngủ lớn
Ngay cả lúc ngủ mà lông mày của cô cũng luôn cau lại.
Anh đi ra ngoài, cầm điện thoại lên gọi điện, cho người đưa Chu Vũ Vi cùng Đồng Ngạn Thiên về Cẩm Giang ngay trong đêm
Điện thoại của Đồng Hiểu ở trong túi xách bỗng đổ chuông, anh lấy ra xem
Thấy trên màn hình di động hiển thị chữ “Anh Triết”, anh khó chịu ấn nghe
Hách Triết ở đầu bên kia hỏi luôn, “Bé con à, em đang ở đâu vậy? Anh đến nhà em mà em không có ở nhà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]