“Xin chào.”
Cô nói không lưu loát lắm, trong lúc vô tình thế giới đã kéo dãn khoảng cách của hai người ra rất xa
Ở công ty, anh là boss lớn ở tít trên cao, cô là thực tập sinh kiêm chức nho nhỏ, thậm chí còn không được coi là nhân viên của công ty
Người đàn ông xoay người đối diện với Đồng Hiểu, anh ta khẽ cười.
“Mời ngồi.” Đồng Hiểu đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, người đàn ông cũng đi tới ngồi xuống đối diện với cô
“Cô có muốn uống gì không?” Đồng Hiểu xua tay, “Không cần đâu, em không muốn uống gì cả.”
Hách Triết cười, ánh mắt dừng lại ở hai quyển album khá dày trong ngực cố.
Đồng Hiểu chú ý tới ánh mắt của anh ta, bèn nói: “Tối hôm trước em mới trở về Cẩm Giang một chuyển, đi mượn cô chú hai quyển album ảnh
Hi vọng hai quyển album này sẽ trợ giúp được cho anh trong việc phục hồi ký ức.”
Đồng Hiểu đưa album ảnh tới trước mặt Hách Triết
Người đàn ông lật cuốn album ra, xem từng trang một.
Đồng Hiểu thận trọng hỏi: “Anh có ấn tượng gì không?”
Anh khẽ chau mày, “Nói thật là tôi hoàn toàn không nhớ ra được gì.”
Đồng Hiểu nhếch miệng, nói với vẻ buồn buồn, “Vậy anh tìm em có chuyện gì vậy?” “Tôi muốn nói với cô cầu xin lỗi, trước đó tôi đã có sự hiểu lầm về cô.”.
“Không sao, anh bị mất trí nhớ mà, em có thể hiểu được.” Đồng Hiểu bỗng nói: “Hôm trước về Cẩm Giang, suýt chút nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475278/chuong-848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.