Chương trước
Chương sau
Thẩm Thần Bằng giả điếc, cúi đầu dùng bữa.

An Noãn huých tay Thẩm Thần Bằng, “Này, bác gái đang nói anh đấy, cho câu trả lời chắc chắn đi chứ.” Thẩm Thần Bằng bực bội nói: “Trả lời chắc chắn cái gì? Người anh nhìn trúng thì mọi người không thích, nếu không thì anh đã kết hôn sinh con cách đây bao nhiêu năm rồi.”

Tiết Ngọc Lan than thở: “Nếu con thật sự không sợ người khác chê cười, vậy thì kết hôn với Cổ Thu đi.” Thẩm Thần Bằng không thể tin nổi mà ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình, anh không hề vui mừng, chỉ có kinh ngạc

“Bên ba con, mẹ sẽ thuyết phục ông ấy

Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, sao có thể tiếp tục trì hoãn được? Chờ sau khi mẹ thuyết phục xong ba con, con đưa Cố Thu về nhà đi.” Thẩm Thần Bằng không nói gì, lại cúi thấp đầu xuống, gắp thức ăn bỏ vào trong miệng, nhưng hoàn toàn cảm thấy vô vị.

Tiết Ngọc Lan thấy anh dùng tay trái ăn cơm, bèn hỏi: “Tay phải của con bị làm sao thế?”

“À, con bị thương, không nghiêm trọng đâu.” Tiết Ngọc Lan thở dài, “Là người lớn như vậy rồi mà vẫn không biết cách chăm sóc cho mình, thôi thôi, mau kết hôn với Cố Thu đi, có người chăm sóc trông coi con, mẹ mới yên tâm.” An Noãn đưa Đông Đông đi vệ sinh, khi trở về cô nói với Tiết Ngọc Lan, “Bác gái, phục vụ nói Đồng Hiểu cũng đang ở đây ăn cơm đấy.” “Cái gì? Đồng Hiểu cũng ở đây á?” Tiết Ngọc Lan rất kích động

Cùng lúc đó, người nào đấy không cầm chắc đũa nên bị rơi xuống đất

“Đồng Hiểu ở đâu? Mau bảo con bé qua đây ăn cơm luôn.”

An Noãn hơi do dự, nói: “Nghe nói là đi cùng một người đàn ông, có thể là bạn trai mới ạ.”.

Tiết Ngọc Lan day huyệt thái dương, khẽ nói: “Đúng vậy nhỉ, Đồng Hiểu là một cô gái xinh đẹp, chắc rất dễ dàng tìm được bạn trai

Cũng tốt, con bé sống tốt là được rồi.” Đồng Hiểu cùng Hách Triết ăn cơm ở một gian phòng phổ thông, phục vụ thỉnh thoảng lại nhìn về phía Đông Hiểu, có vẻ muốn nói nhưng lại thôi

Đồng Hiểu gọi các món ăn của Cẩm Giang, Hách Triết ăn say sưa ngon lành.

Cô cũng phải cảm thán: “Mặc dù anh đã bị mất ký ức, nhưng khẩu vị lại không thay đổi

Tuy những món ăn này được đầu bếp giỏi nhất làm ra, nhưng em cảm thấy vẫn không ngon bằng đồ ăn bình thường mà mẹ anh làm

Từ khi anh xảy ra chuyện, em chưa từng được ăn lại các món mà mẹ anh nấu.”

Ánh mắt anh hơi ngừng lại, anh ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt mình không có chút ấn tượng nào, nói nhỏ: “Cô nói là tôi bởi vì gấp gáp trở về đón sinh nhật cùng cô, nên ở trên chuyến bay xảy ra chuyện, những năm qua chắc cô đã phải chịu không ít tủi khổ vì tôi nhỉ?” Đồng Hiểu cũng không giấu giếm, nói ra hết: “Còn không phải a, khoảng thời gian anh xảy ra chuyện, em như muốn điên rồi

Trong một thời gian rất dài em không dám về nhà, không dám trở về đối mặt với ba mẹ anh.”

“Thật có lỗi.”

Đồng Hiểu nhún vai, “Không sao, anh bị mất trí nhớ mà.” Trong lúc ăn cơm, điện thoại của Hách Triết đổ chuông.

“Xin lỗi, tôi đi nhận cuộc điện thoại.”

Anh dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với đối phương, lúc nói chuyện, dáng vẻ anh dịu dàng giống hệt như trước đây khi anh ở trước mặt cô.

Năm đó khi yêu anh, Đồng Hiểu rất già mồm, còn kiêu ngạo ra lệnh cho anh, “Không cho phép anh cười với người con gái khác.”

Xét thấy Đồng Hiểu đang ở đây, anh chỉ nói vài câu đơn giản với đối phương rồi cúp điện thoại

“Tình cảm của anh và bạn gái tốt thật đấy.”

Anh mỉm cười: “Đúng vậy, dù sao cũng yêu nhau sáu năm mà

Nói không khoa trương chứ, trong sáu năm này thậm chí chúng tôi còn chưa từng cãi vã.” “Cô ấy là người như thế nào vậy?”

“Có đôi khi rất dịu dàng, lúc lại rất tùy hứng, lúc nào cũng muốn ngày ngày ở bên cạnh tôi.”

“Thật tốt, anh hạnh phúc, thật tốt quá.” Cơm nước xong xuôi, lúc tính tiền, phục vụ cười và bảo với hai người, “Anh Thẩm đã ký thanh toán giúp hai người rồi ạ.” Hách Triết hơi giật mình, hỏi: “Thẩm tổng cũng ở đây sao?”

“Đúng vậy ạ, hôm nay là sinh nhật của bà Thẩm, mọi người trong nhà họ Thẩm đều ở đây.”

Hách Triết gật đầu, “Nếu là bữa cơm gia đình thì tôi không sang chào hỏi nữa, xin giúp tôi cảm ơn Thẩm tổng và nói hôm nào tôi sẽ mời anh ấy dùng cơm.”

Hai người đi xuống lầu, thật trùng hợp, cả nhà họ Thẩm cũng vừa đúng lúc ăn xong, rời đi

Khi thang máy đi từ tầng cao nhất xuống đến tầng của Đồng Hiểu, cửa mở ra, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc này, bước chân Đồng Hiểu hơi khựng lại

Tiết Ngọc Lan phản ứng nhanh nhất, “Hiểu Hiểu, sao trùng hợp vậy, mau vào đi.” Hách Triết khoác tay bên hông cố, kéo cô đi vào, cả hai người cùng tiến vào thang máy

Đồng Hiểu chào hỏi mọi người, lúc này mới chú ý tới Thẩm Thần Bằng đang đứng ở trong góc.

Tiết Ngọc Lan thân mật kéo cánh tay Đồng Hiểu, bà cười và nói: “Hiểu Hiểu, sao không giới thiệu một chút về vị này?”

Trong lúc nhất thời Đồng Hiểu cũng không biết phải giới thiệu như thế nào, cô chỉ nói đơn giản, “Đây là bạn của cháu ạ.” Hách Triết và Thẩm Thần Bằng đứng chung với nhau, hai người bắt đầu hạ thấp giọng nói chuyện.

“Hiểu Hiểu, lâu lắm rồi không thấy cháu tới nhà chơi, bác gái thật sự rất nhớ cháu

Hôm nào cháu rảnh đến chơi với bác được không?”

Dưới tình cảnh như thế này, Đồng Hiểu đành gật đầu

“Chọn ngày không bằng đúng lúc, nếu không thì ngày mai luôn đi.” Đồng Hiểu vội lắc đầu, “Ngày mai cháu phải đi làm ạ.”

“Không phải đang được nghỉ hè sao?”

“Cháu đi làm thêm ạ.”

Tiết Ngọc Lan nghe mà cau mày lại, bà đau lòng, nói: “Một cô gái như cháu làm gì phải liều mạng như vậy

Nếu có khó khăn gì cứ nói với bác gái.” Thang máy kêu đến nơi, cả đoàn người nối đuôi nhau đi ra ngoài

Tiết Ngọc Lan nói với vẻ tiếc nuối, “Bác thật sự muốn trò chuyện với cháu nhiều hơn nữa

Hiểu Hiểu, hôm nào cháu rảnh nhất định phải đến nhà thăm bác đấy.”

Đồng Hiểu cười gật đầu, cô đưa mắt nhìn cả nhà họ lên xe

Thẩm Thần Bằng tự đi xe riêng tới nên không về cùng họ, anh đứng ở trước mặt Đồng Hiểu, thấp giọng nói, “Anh đưa em về.” Mặt Đồng Hiểu trầm xuống, “Không cần.” Thẩm Thần Bằng còn muốn nói gì nữa thì Hách Triết đã nhẹ nhàng khoác tay lên vai Đồng Hiểu, “Để tôi đưa cô ấy về nhà, dù sao cũng là tôi đưa cô ấy đến đây.” Ánh mắt của Thẩm Thần Bằng tập trung vào cánh tay to đang ở trên bả vai của Đồng Hiểu, anh nhíu mày không vui

“Thẩm tổng, hôm nay cảm ơn anh, hôm nào tôi sẽ mời anh dùng cơm

Giờ không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước nhé.” Hách Triết ôm Đồng Hiểu đi khỏi, Thẩm Thần Bằng vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng bọn họ, mãi sau vẫn chưa đi.

Anh chưa bao giờ biết, thì ra có một ngày cô cùng người đàn ông khác đi qua bên cạnh mình, trái tim anh sẽ đau đớn như thế.

Hách Triết lái xe lên đường, Đồng Hiểu ngồi ở vị trí phụ lái, ánh mắt cô mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ

“Cô và Thẩm Thần Bằng đã từng yêu nhau?”

Anh nói khẳng định, mọi chuyện xảy ra tối hôm nay anh đều hiểu

Nghĩ đến chuyện lúc trước Thẩm Thần Bằng đánh giá Đồng Hiểu ở trước mặt anh mà anh chỉ cảm thấy buồn cười

Một người đàn ông thành công như Thẩm Thần Bằng mà cũng có lúc gian nan trong tình cảm như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.