Tim Thẩm Thần Bằng như giật mạnh, giây phút này anh chẳng nghĩ được gì cả, chỉ muốn bước tới ôm cơ thể gầy yếu của cô vào trong lòng mình.
Nhưng anh chỉ vừa lại gần, cô đã liên tục lùi lại
“Đồng Hiểu, anh đáng sợ như thế sao?”
Bước chân cô dừng lại, “Thẩm Thần Bằng, bây giờ anh muốn một chân đứng hai thuyền sao? Cố Thu của anh có biết không?”
Anh tiến lên ôm cô vào lòng, không hiểu sao trái tim trống rỗng của anh như được lấp đầy
“Đồng Hiểu, anh không biết vì sao nhưng anh không muốn mất em.” “Vô liêm sỉ!”
Sự xem thường hiện rõ trong mắt cô khiến trái tim vừa mới được lấp đầy của anh lập tức rơi xuống đáy vực.
Nhìn bóng dáng cô dần biến mất trước mắt, anh không có dũng khí, cũng không có sức lực giữ chặt lấy cô
Chật vật quay trở lại căn hộ của mình, cả người Thẩm Thần Bằng ướt đẫm, áo sơ mi màu trắng bị máu tươi và nước mưa nhuộm thành một màu khác, mái tóc rối bời không ngừng nhỏ nước xuống.
Bước từ thang máy ra, anh thấy Cố Thu đang ngồi xổm ở góc tường, bóng dáng cô nhỏ bé, bên chân là một cái hòm thuốc
“Sao lại thế này?” Cố Thu chạy về phía anh
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Thẩm Thần Bằng không trả lời cô mà mở cửa, đi thẳng vào trong.
Cố Thu cũng đi vào theo, cô cầm bàn tay đầy máu của anh mà nghẹn ngào nói: “Để em giúp anh xử lý vết thương trước đã.”
Thẩm Thần Bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475277/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.