Lông mày Đồng Hiểu hơi nhíu lại, giây phút này có gần như muốn nói ra tin Hách Triết còn sống, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được
Lúc này mà nói ra, hai ông bà già nhất định sẽ chạy tới Bắc Kinh, nểu Hách Triết không u nhận bọn họ thì họ sẽ bị tổn thương mất
Hách Quốc Du khẽ thở dài, nói: “Tất cả ảnh chụp của Hách Triết đều ở phòng đọc sách, Hiểu Hiểu, cháu tự vào lấy đi, có rất nhiều ảnh cháu và A Triết chụp chung đấy.”
Đồng Hiểu đến phòng đọc sách, bên trong có mười cuốn album khá dày, là ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Hách Triết.
Đồng Hiểu chọn ra hai quyển album, tất cả đều là ảnh chụp gia đình của Hách Triết và hai ông bà.
Từ phòng sách ra ngoài, cô thấy Tống Thúy đang ngồi nức nở ở trên ghế sofa, chú Hách thì tỉ tê an ủi bà, “Đừng khóc nữa, con trai cũng đi nhiều năm như vậy rồi, Hiểu Hiểu nó vô tội
Hiện tại chúng ta cũng chỉ có mình Hiểu Hiểu thôi, hãy đối xử với con bé tốt một chút, nếu con trai ở trên trời có linh cũng sẽ cảm ơn chúng ta.”
Cổ họng của Đồng Hiểu như nghẹn lại
Cô rất muốn tiến lên ôm hai người
Hách Quốc Du nhìn thấy Đồng Hiểu đi tới, bèn vỗ bả vai Tống Thúy, ông đứng lên và đi đến trước mặt Đồng Hiểu
“Hiểu Hiểu, đêm nay cháu ở lại đây đi, mau vào tắm rửa rồi thay quần áo, để cô Tống của cháu phơi khô quần áo cho rồi ngày mai mặc.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475276/chuong-846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.