Hách Quốc Du kéo cô lại, “Bà xã, đừng như vậy, nó bị mẹ nó đuổi ra ngoài.”
A A “Thế thì đã làm sao? Nó bị đuổi ra ngoài, tôi phải thu nhận nó à? Chẳng lẽ ông đã quên con trai ông chết như thế nào rồi hay sao?” Vẻ mặt Hách Quốc Du lập tức bị thương, ông khàn giọng nói: “Con trai chết là chuyện ngoài ý muốn, đã qua nhiều năm như vậy, chúng ta cũng nên buông bỏ thôi
Hiểu Hiểu cũng khó chịu như chúng ta, nó cũng là người bị hại.”
“Cô, cháu xin lỗi.” Đồng Hiểu khóc không thành tiếng, giây phút đó, nước mắt của cô không biết là vì Hách Triết, hay là vì cuộc đời bất hạnh của cô.
Tống Thúy chạy đến sofa ngồi xuống, nước mắt như mưa
Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, những năm qua gần như ngày nào bà cũng dùng nước mắt rửa mặt
Mỗi lần thấy Đồng Hiểu, cơn đau dường như sẽ gấp đôi, Bà không dám nghĩ, nếu như con trai vẫn còn, có lẽ đã kết hôn gây dựng gia đình với Đồng Hiểu, bây giờ bà đã có con đàn cháu đống rồi
“Cô, cháu xin lỗi, cháu cũng nhớ anh Hách Triết như hai người.”
Đồng Hiểu thăm dò ôm Tống Thúy, lần này là không đẩy cô ra.
Đồng Hiểu ăn tối ở nhà họ Hách, mặc dù Tống Thúy vẫn rất lạnh lùng với cô, nhưng cũng thu dọn phòng cho cô ngủ
Đồng Hiểu ở một đêm, sáng sớm ngày hôm sau liền rời đi
Cái xe Chu Vũ Vi mua một trăm nghìn tệ, Đồng Hiểu chỉ bán được sáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475270/chuong-840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.