Chương trước
Chương sau
Từ Bắc Kinh đến Cẩm Giang, mấy tiếng ngắn ngủi, quá khứ hai mươi mấy năm dường như lại hiện ra trong đầu cô một lần nữa.

Hách Triết đối với cô mà nói không chỉ là mối tình đầu, còn là người anh bầu bạn với cô mười mấy năm

Từ nhỏ đến lớn, vì đuổi theo bước chân anh, cô đã không ngừng cố gắng, kiên trì

Lúc cô cố gắng đến cùng một thành phố với anh, anh lại vĩnh viễn rời đi

Sau khi Hách Triết rời đi, Đồng Hiểu từng vô số lần muốn về thăm ba mẹ anh, nhưng cho dù cô về Cẩm Giang cũng không có dũng khí đứng trước mặt bọn họ.

Những năm qua, Đồng Hiểu luôn lấy danh nghĩa bạn học đại học của Hách Triết thường xuyên gửi cho ba mẹ anh ít quần áo, đồ ăn, muốn thay Hách Triết chăm sóc bọn họ.

Thật ra có nhiều lúc cô muốn đích thân ở bên cạnh bọn họ, nói chuyện với bọn họ, giúp bọn họ giặt quần áo, làm việc nhà

Nhưng đã nhiều năm như vậy, ba mẹ anh vẫn không có cách nào chấp nhận cô

Đầu tự nhiên đau nhức, cô không hiểu tại sao lại đột nhiên nghĩ đến anh vào lúc này.

Đến Cẩm Giang, Đồng Hiểu bắt xe về nhà.

Dưới chân chung cư nhà cô có một chiếc xe POLO nhỏ màu xanh nước biển, cô không dám tin người đi ra từ ghế lái lại là Chu Vũ Vi.

“Mẹ, tại sao lại là mẹ? Xe này.” Chu Vũ Vi cũng ngớ ra, vẻ mặt cứng ngắc, hỏi ngược lại Đồng Hiểu, “Sao con lại về? Về sao cũng không nói trước một tiếng?” Đồng Hiểu đứng im, vẻ mặt lạnh lùng, “Mẹ, mẹ trả lời con trước đã, cái xe này là thế nào?”

Chu Vũ Vi hắng giọng, đi đến khoác lấy cánh tay Đồng Hiểu, cười giải thích, “Là thế này, mẹ mua vé số trúng năm trăm nghìn tệ

Con biết mà, cái thời này nhà nào cũng có ô tô, mẹ ở trong khu này gần như không ngẩng đầu lên được, nhưng ông trời có mắt, mẹ trúng năm trăm nghìn tệ.” Đồng Hiểu cực kỳ nghi ngờ

“Được rồi, được rồi, mau lên nhà đi, mẹ còn phải nấu cơm cho con.”

Chu Vũ Vi ở phòng bếp nấu cơm, Đồng Hiểu ở bên cạnh giúp đỡ bà ta

“Đồng Hiểu, con và Thần Bằng chia tay thật rồi à?” Đồng Hiểu gật đầu

Chu Vũ Vi thở dài, “Người đàn ông tốt như vậy, sao con lại không nắm chắc chứ?”

“Mẹ, đừng nói nữa, đã kết thúc rồi.”

Chu Vũ Vị trợn mắt, “cái con bé này, tính khí rất xấu, chẳng trách Thần Bằng không cần con nữa

Người có tiền như bọn họ, ai muốn ở với người như con chứ? Con không học dịu dàng một chút, sau này chỉ có thể gả cho Lý Thiên nhà hàng xóm thôi.”

Đồng Hiểu cau mày, “Sao mẹ biết Thẩm Thần Bằng có tiền?”

Chu Vũ Vi khựng lại, sau đó lớn tiếng nói: “Đương nhiên mẹ biết rồi, khí chất của người có tiền nhìn một cái là ra ngay.”

Buổi tối, Đồng Phi cũng đến ăn cơm.

Trên bàn cơm, Đồng Phi cũng nhắc tới Thẩm Thần Bằng, than vãn mãi, “Đồng Hiểu, sao em lại chia tay với Thẩm Thần Bằng thế, người đàn ông tốt như vậy, làm chị hâm mộ suốt.” Đồng Hiểu cảm thấy phiền não, buồn bực ăn cơm

“Nhưng mà này Đồng Hiểu, em cũng đáng thật, một lần yêu kiếm được năm trăm nghìn tệ, chuyện tốt này sao không rơi lên chị chứ?” Sắc mặt Đồng Hiểu tái mét, cô ngẩng đầu nhìn thấy Chu Vũ Vi đang nháy mắt với Đồng Phi

Đồng Hiểu để đũa xuống, nhìn chằm chằm Chu Vũ Vi, lạnh lùng chất vấn, “Mẹ, năm trăm nghìn tệ này là sao? Trúng vé số năm trăm nghìn tệ mà mẹ nói có phải là Thẩm Thần Bằng cho mẹ không?”

Câu cuối cùng, cô gần như gầm lên, hai tay siết chặt thành nắm đấm

Chu Vũ Vi bĩu môi, quát lên, “Phải thì đã sao? Nó tự cho mẹ, mẹ đâu có hỏi nó

Vả lại con bị đá rồi, năm trăm nghìn tệ này coi như là phí chia tay đi

Người có tiền như bọn họ lại không để ý năm trăm nghìn tệ này.”

Đồng Hiểu day thái dương, giọng rất khẽ, “Mẹ, năm trăm nghìn tệ giờ còn lại bao nhiêu?”.

“Mẹ lấy một trăm nghìn tệ đi mua xe, bốn trăm nghìn tệ còn lại để lại cho em trai con lấy vợ.”

Đồng Hiểu hít sâu một hơi, hòa nhã nói: “Mẹ, mẹ đưa bốn trăm nghìn tệ cho con, xe ngày mai con tìm người bán đi, chỗ tiền còn lại con sẽ gom trả lại cho người ta.” Mặt Chu Vũ Vi xanh mét, bà ta mắng, “Con điên rồi à? Tại sao phải trả? Con không biết bây giờ thịnh hành phí chia tay sao? Nó không đến đòi, còn lại còn muốn đi trả, có ai ngu như con không?”

Đồng Hiểu cuồng loạn gầm lên giận dữ, “Con điên rồi, con bị mẹ ép điên rồi! Mẹ dựa vào cái gì lấy năm trăm nghìn tệ của người ta? Mẹ dựa vào cái gì lấy tình cảm của con đi bán lấy tiền? Ở bên Thẩm Thần Bằng lâu như vậy, con chưa bao giờ lấy một xu của anh ấy, tại sao mẹ lại muốn nhận năm trăm nghìn tệ thay con? Tại sao phải dồn con đến mức chẳng ra sao như thế? Những năm qua con bỏ ra vì cái nhà này còn chưa đủ nhiều sao? Có thể giữ lại chút tôn nghiệm cho con không?” Thấy Đồng Hiểu quát rồi lại khóc, vẻ mặt Chu Vũ Vi vô cùng mất tự nhiên, “Đồng Hiểu, nhà chúng ta thiếu tiền, con không cần giả thanh cao, nó lại không quan tâm năm trăm nghìn tệ.”

Đồng Hiểu lau nước mắt, gầm lên, “Lấy tiền cho con.” Chu Vũ Vi quay đi chỗ khác, “Không đưa, mẹ phải giữ cho em trai con lấy vợ.” Đồng Hiểu chạy đến phòng Chu Vũ Vi lật tung lên tìm chi phiếu

Tất cả đồ trong ngăn kéo bị cổ hất hết xuống đất, bừa bãi khắp nơi

“Đồng Hiểu, con điên rồi à, tiền là Thẩm Thần Bằng cho mẹ, không phải cho con.” Đồng Hiểu không quan tâm, vẫn tìm như điên

Đồng Ngạn Thiên luôn im lặng đứng ở bên cạnh cuối cùng lên tiếng, giọng nói trầm thấp lại có uy lực, “Trả lại chi phiếu cho nó.”

Chu Vũ Vi không cam lòng, “Không, không trả.”

“Tôi bảo bà trả lại chi phiếu cho nó!”

Tiếng quát tức giận của Đông Ngạn Thiên vang vọng trong nhà rất lâu.

Chu Vũ Vi khóc lóc tìm chi phiếu ra, ném vào mặt Đồng Hiểu

“Cầm chi phiếu cút đi cho tạo, đừng bao giờ về nữa!” Chu Vũ Vị ném vali còn chưa mở ra của Đồng Hiểu từ trên ban công xuống, vali bị đập mở ra, đồ bên trong rơi khắp nơi

“Cút, mày cút đi cho tao, cút càng xa càng tốt, sau này mày về tao sẽ đánh gãy chân mày!” Chu Vũ Vi đẩy Đồng Hiểu ra khỏi nhà rồi đóng sầm cửa lại

Đồng Hiểu chạy xuống dưới tầng, ngồi xổm cạnh vali, vừa khóc vừa nhặt đồ bị rơi ra

Có áo T-shirt có chuyên tâm chọn cho ba, có váy mua cho Chu Vũ Vi, có điện thoại em trai luôn mong ước, có đồ trang điểm chị thích

Cô nhặt từng thứ lên, lại bỏ vào vali

Một đôi giày cũ nát đập vào mắt cô, cô ngẩng đầu lên, thầy Hách Quốc Du, ba của Hách Triết, đứng ở trước mặt cô, vẻ mặt phức tạp nhìn cô

Đồng Hiểu dùng sức lau nước mắt, không muốn ông nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình

Ông trầm giọng thở dài, “Đi, về nhà cùng chủ.”

Tổng Thúy, mẹ Hách Triết, vừa mở cửa ra nhìn thấy Đồng Hiểu thì vô cùng kích động gầm lên, “Ai cho cô đến, cút, cô cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô!” Bà dùng sức đẩy Đồng Hiểu ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.