Chương trước
Chương sau
Đồng Hiểu là nhân viên đi làm thêm, đương nhiên không có hứng với những thứ này, ngày nào cô cũng ở phòng làm việc nghiêm túc dịch tài liệu.

Cô ở Thịnh Huy hai tháng không có tiền lương cố định, mà căn cứ vào lượng công việc, nói đơn giản là làm càng nhiều, kiếm càng nhiều

Mặc dù lúc Chung Hân Văn cho cổ vay tiền rất sảng khoái nói không cần trả, nhưng Đồng Hiểu vẫn muốn mau chóng trả hết.

Hôm nay là ngày đầu tiên Boss mới nhậm chức, Đồng Hiểu chưa gặp, chỉ biết các cô gái bên cạnh đều điên cuồng bàn tán về Boss mới

“Đồng Hiểu, cô không biết đâu, anh ấy vừa lên đã sa thải hai giám đốc, thăng chức cho một phó tổng và một tổng thanh tra

Anh ấy thật là có mắt nhìn, những năm qua người thật sự làm việc ở Thịnh Huy không phải là phó tổng Cao và tống thanh tra Trần sao? Còn nữa, Boss mới đẹp trai lắm, âu phục phẳng phiu khiến anh ấy vô cùng cao lớn, còn cả khuôn mặt tuấn tú kia nữa, tôi chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy như vậy

Anh ấy vừa xuất hiện đã là điên đảo khắp nơi.” Một cô gái khác không nhịn được đả kích, “Boss mới có ưu tủ thế nào các cô cũng không với được đâu, các cô không biết à? Tại sao anh ấy còn trẻ đã nhảy dù từ trụ sở chính đến đây, bổ nhiệm vào vị trí tổng giám đốc chấp hành khu vực châu Á - Thái Bình Dương? Anh ấy là con rể tương lai của đại Boss trụ sở chính đó.”

Trái tim các cô gái tan nát

Công việc của Đồng Hiểu rất đơn điệu, nhưng có lúc cũng rất vui.

Sau khi tan ca, Đồng Hiểu lại gọi điện thoại cho Thẩm Thần Bằng, nhưng điện thoại vẫn tắt máy, cô nghi ngờ có phải Thẩm Thần Bằng đã cho cô vào danh sách đen rồi không

Năm trăm nghìn tệ nằm trong túi xách cả ngày, cô luôn cảm thấy bất an

Do dự rất lâu, cuối cùng cô quyết định đến chung cư của anh một chuyến

Nhưng đến chung cư của anh rồi, cô đột nhiên hối hận

Đứng ở trước cửa chung cư, do dự mãi cô mới giơ tay ấn chuông cửa

Qua rất lâu, lâu đến mức cô đã chuẩn bị rời đi, cửa đột nhiên mở ra.

Cố Thu mặc quần áo ở nhà đứng ở trước mặt cô, vẻ mặt hơi khựng lại.

“Chào..

chào cô, mời vào.” Đồng Hiểu khẽ mỉm cười, cô gái này cho dù là lúc đối mặt với cô cũng dịu dàng như vậy.

“Tôi không vào đâu, đây là năm trăm nghìn tệ, nhờ có trả lại cho Thẩm Thần Bằng giúp tôi.”

Cố Thu ngẩn ra, sau đó thản nhiên nói: “Anh ấy ở nhà, cô đi vào tự nói với anh ấy đi.”

“Không cần đâu, nhờ cô đưa cho anh ấy giúp tôi là được.”

Đồng Hiểu nhét chi phiếu vào tay Cố Thu, quay người đi

Thẩm Thần Bằng nằm sấp ở trên giường, hỏi Cố Thu, “Ai thế? Có phải là mẹ anh không?” “Không phải, là Đồng Hiểu, cô ấy bảo em trả năm trăm nghìn tệ cho anh.” Thẩm Thần Bằng lập tức vén chăn lên xuống giường, cầm chi phiếu đuổi theo cô

Anh cởi trần, chỉ mặc quần ngủ

Nhìn thấy thang máy đã đến tầng một, anh vội vàng đi cái thang máy khác

Đến tận cổng khu anh mới đuổi kịp cổ

“Đồng Hiểu, em có ý gì? Ai cần tiền của em?”

Anh thở hổn hển chặn đường cổ, tức giận chất vấn.

“Đây là tiền của anh

Xin lỗi, gần đây tôi mới biết mẹ tôi cầm năm trăm nghìn tệ của anh.”

Trái tim anh như bị cái gì bóp chặt, vô cùng khó chịu

“Đây là anh cho mẹ em, em dựa vào cái gì mang đến trả anh? Em muốn vạch rõ ranh giới với anh như vậy à?”

Đồng Hiểu mím môi, khẽ nói: “Chúng ta ở bên nhau là anh tình tôi nguyện, không nên dính líu đến tiền.”

Thẩm Thần Bằng phiền não gãi đầu, “Năm trăm nghìn tệ này đối với anh mà nói không là gì cả, nhưng đối với gia đình em thì đây là một con số không nhỏ, có thể cải thiện cuộc sống, em cần gì phải thanh cao như vậy? Ba mẹ em đều nghỉ việc rồi, tương lai em trai em còn phải lấy vợ sinh con...” “Đó là chuyện nhà tôi, không liên quan đến anh.” Cô lạnh lùng ngắt lời anh, “Cho dù tương lai cả nhà tôi đi ăn xin, cũng sẽ không nhận bố thí của anh.” “Đồng Hiểu!” Anh gầm lên giận dữ, “Anh chỉ muốn giúp em, làm giảm bớt áp lực của em, không muốn em mệt như vậy nữa, em không thể nhận lòng tốt của anh sao?”

“Tôi xin lỗi, tôi không cần.” Cô lạnh lùng nói xong, quay người rời đi

Nhưng Thẩm Thần Bằng đột nhiên giữ lấy cổ tay cô, “Em tưởng là không cần tiền của anh thì có thể hoàn toàn cắt đứt với anh sao? Em nhìn lưng anh đi, những vết thương này đều là vì em.”

Anh quay người lại, từng vết đỏ nhức mắt trên lưng hiện ra trước mặt cô, cả người cô run lên, ngực co thắt đau đớn.

“Hôm đó ở câu lạc bộ, cái gã đàn ông đó sờ tay em, trêu chọc em, anh phế tay hắn, ầm ĩ lớn chuyện, ba anh đánh anh một trận.”

Đồng Hiểu cười lạnh, “Anh nói với tôi những chuyện này làm gì?”

Thẩm Thần Bằng ngớ ra, anh cũng không biết tại sao anh lại muốn cho cô biết.

“Muốn nói anh rất tốt với tôi sao? Thẩm Thần Bằng, tôi thật sự cảm thấy không đáng cho Cố Thu, âm thầm yêu anh nhiều năm như vậy, nhưng anh vẫn không sửa được tật xấu, thật khiến tôi cảm thấy vô liêm sỉ.”

“Em nói cái gì?” Anh híp mắt lại

Đồng Hiểu nói rõ từng chữ, “Vô liêm sỉ!” Anh tức giận nắm hai tay thành nắm đấm, nhìn cô quay người rời đi, anh lại không tìm ra lý do kéo tay cô lại, mặc cho cô biến mất khỏi tầm mắt mình

Anh thất thần về nhà, Cố Thu hỏi anh, “Đuổi kịp chứ?” Anh ném chi phiếu vào thùng rác, chạy về phòng, vùi đầu vào trong chăn

Cố Thu thấy anh như vậy, đứng ở cạnh giường cắn môi

“Nếu như không bỏ được cô ấy, hay là anh theo đuổi lại đi?” “Có thể để anh yên tĩnh không?”

Giọng anh hơi lớn, còn có chút kích động

Nói xong thấy vẻ mặt bị thương của Cố Thu, anh lại khẽ nói: “Xin lỗi, anh chỉ muốn yên tĩnh một mình.”

Cố Thu quay người đi ra khỏi phòng ngủ của anh, lau mắt.

Đồng Hiểu làm việc ở Thịnh Huy một tuần, gần đây cô nghe nhiều nhất chính là các đề tài liên quan tới Boss mới

Có người nói anh phải cao đến một mét chín, có người bàn về nhãn hiệu anh mặc, có người nghiên cứu vẻ mặt anh, còn có người điều tra scandal của anh

Đồng Hiểu chưa bao giờ gặp nhân vật thần bí này, bình thường bọn họ thảo luận cô cũng không chen vào được, chỉ nghe và cười.

Hôm nay Boss tới công ty thị sát công việc, nghe nói sẽ đích thân đến từng phòng ban

Tin tức vừa tung ra, các cô gái nhao nhao vào phòng vệ sinh, sửa sang lại trang phục, trang điểm, một hòn đá gây nên nghìn lớp sóng

Giám đốc bộ phận thấy Đồng Hiểu vẫn ngồi ở chỗ của mình, nghiêm túc dịch bản thảo, ông ta hài lòng cười, đi tới hỏi: “Tiểu Đồng, tại sao cô không đi trang điểm?” Đồng Hiểu xấu hổ cười, “Tôi vẫn chưa làm xong việc.” “Bây giờ cô gái cố gắng như cô đã không nhiều nữa rồi, ai cũng được ba mẹ cưng chiều hư, không chịu được khổ không nói, còn thích nằm mơ.” Giám đốc nói rồi vỗ vai Đồng Hiểu, “Làm việc cho tốt, nếu biểu hiện tốt, tôi sẽ xin giúp cô thành nhân viên chính thức của Thịnh Huy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.