Chương trước
Chương sau
Nhìn bóng dáng cao lớn của anh đang cúi người rửa bát, Cố Thu ngẩn ra

Thời gian qua đổi rất nhiều thứ, may mắn là không thay đổi tình yêu sâu đậm giữa bọn họ.

Rời xa anh lâu như vậy, chưa bao giờ cô dám nghĩ sẽ có một ngày còn có thể trở lại bên cạnh anh

Chuyện xảy ra mấy ngày nay như một giấc mơ vậy

Thẩm Thần Bằng rửa xong cái bát cuối cùng, một đôi tay nhẹ nhàng vòng qua eo anh từ phía sau

Anh quay lại nâng mặt cố lên, dịu dàng hôn cô

Cố Thu ôm chặt eo anh, cố gắng phối hợp với anh

Hai người hôn từ phòng bếp đến phòng khách, cùng ngã xuống sofa.

Cũng không biết có phải do thời gian quá dài không, cảm giác xa lạ bỗng chốc nảy sinh đó khiến anh sợ hãi.

Anh cũng từng cùng Đồng Hiểu làm trên sofa, nghĩ tới đây, cuối cùng anh không tiếp tục nữa, ngồi dậy.

“Sao thế?” Cô cảm thấy tổn thương

“Anh xin lỗi, anh quên mất sáng nay có một buổi họp rất quan trọng.” Cố Thu lắc đầu, cười nói, “Công việc quan trọng hơn.” Thẩm Thần Bằng đưa Cố Thu đến cửa hàng pizza trước rồi mới lái xe đến công ty

Anh rất ít tới công ty sớm như vậy, trợ lý thấy anh cũng rất kinh ngạc, không nhịn được hỏi, “Thẩm tổng, hôm nay sao anh đến sớm thế?”

“Sao hả? Tôi đến sớm cũng cần giải thích với cậu à?”.

Trợ lý bị dọa sợ, buồn bực trong lòng, sao sáng sớm đã nóng tính như vậy rồi? Vào phòng làm việc, anh ngồi xuống ghế, nhìn thấy ngay tấm ảnh nổi bật trên bàn làm việc

Trong ảnh, Đồng Hiểu ngồi ngay ngắn trên ban công, trong tay bề một chồng sách dày, vô cùng xinh đẹp

Anh nhìn bức ảnh này đến thất thần, cho đến lúc trợ lý gõ cửa đi vào, anh mới cất bức ảnh vào trong ngăn kéo

“Thẩm tổng, đây là chiếc nhẫn hôm qua RG mới mang đến, hôm qua anh không đến.”

Thẩm Thần Bằng nhận lấy hộp, mở từng lớp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, đó là nhẫn anh đặt làm trước đó, định dùng để cầu hôn.

“Ném đi giúp tôi!” Thẩm Thần Bằng nói xong, trợ lý hoàn toàn ngẩn ra, “Thẩm tổng, chuyện này.” Anh tức giận, “Bảo cậu ném đi, nghe không hiểu à?” Trợ lý vội vàng nói, “Vâng vâng, tôi sẽ vứt đi ngay.” Trợ lý cầm chiếc nhẫn rời đi, đi đến cạnh cửa, đột nhiên lại bị gọi lại, “Đợi đã.” “Không vứt nữa, cầm qua đây.” Trợ lý sắp loạn rồi

Cậu ta để chiếc nhẫn xuống, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc

Thẩm Thần Bằng cất chiếc nhẫn vào trong ngăn kéo, đóng ngăn kéo lại

Chớp mắt đã đến cuối học kỳ, bây giờ gần như ngày nào Đồng Hiểu cũng tăng ca, viết đủ loại tổng kết, chuẩn bị đủ loại kiểm tra

Bận rộn rồi cũng sẽ không nghĩ được đến chuyện khác, chỉ là thỉnh thoảng lúc ăn cơm một mình sẽ nhớ đến anh

Sau này Tiết Ngọc Lan gọi cho cô không ít cuộc điện thoại, bảo cô về nhà họ Thẩm ăn cơm, cô cũng lấy đủ lý do từ chối

An Noãn đích thân đến đón con mấy lần, muốn hẹn cô cùng ăn cơm đi dạo phố, Đồng Hiểu đều từ chối

Muốn hoàn toàn quên một người thì phải cắt đứt hoàn toàn với người bên cạnh người đó trước, như vậy sẽ ít dây dưa hơn

Chương Lâm Vân nghe nói cô và Thẩm Thần Bằng chia tay rồi, anh ta đến tìm cô một lần

Ý anh ta là không để ý đến quá khứ của cô và Thẩm Thần Bằng, hy vọng Đồng Hiểu cho nhau thêm một cơ hội

Đồng Hiểu chỉ hờ hững nói một câu, “Anh như vậy khiến em cảm thấy mình rất hèn mạt.” Kể từ đó, Chương Lâm Vân không xuất hiện nữa.

Hình như quan hệ của Chung Hân Văn và Thẩm Thần Phong không tệ, gần như ngày nào cũng có thể thấy Thẩm Thần Phong đưa đón Chung Hân Văn đi làm

Ở trong trường học cũng có rất nhiều tin đồn liên quan tới Chung Hân Văn, có lời đồn cô và Thẩm Thần Phong sống chung, có lời đồn cô và Thẩm Thần Phong âm thầm kết hôn rồi, còn có lời đồn cô lợi dụng Thẩm Thần Phong để chữa lành vết thương.

Đối với đủ loại tin đồn, Chung Hân Văn chưa bao giờ để ý

Dùng lời của cô mà nói là, “Những người đang nói đều đang hâm mộ tớ

Tớ sẽ dùng hạnh phúc của tớ để dẹp tan mọi scandal.” Đồng Hiểu thích suy nghĩ thoáng của Chung Hân Văn, đây là điều cho dù có cố gắng thể nào cũng không làm được

Gần đây Hà Thu Đình tham gia một hội xem mặt, gần như ngày nào cũng đi

Có lúc cô ta sẽ muốn kéo cả Đồng Hiểu đi, lần nào Đồng Hiểu cũng tìm đủ lý do từ chối.

Gần đây công việc của Thẩm Thần Bằng vô cùng bận rộn, nhưng có bận rộn thế nào, anh cũng sẽ luôn dành thời gian ở bên Cố Thu.

Kết thúc một ngày làm việc, anh đứng ở trước cửa sổ sát trần nhìn xuống thành phố phồn hoa

Trợ lý gõ cửa đi vào, trong tay là một bó hoa hồng

Cậu ta dè dặt nói, “Thẩm tổng, hoa và nhẫn anh đặt.” Mấy ngày nay làm việc trợ lý luôn sợ hãi, bởi vì hở ra là sếp nổi giận, rất nhiều lúc nổi giận vô cơ, ai gặp phải là người đó xui xẻo.

Anh quay người lại, nhìn màu đỏ tươi đẹp kia, trong lòng lại vô cùng chua xót

Anh và Cố Thu phát triển rất thuận lợi, hôm nay là sinh nhật Cố Thu, anh đã sớm lên kế hoạch cho cái ngày đặc biệt này để cầu hôn cô

Cho dù đến bây giờ người nhà vẫn không đồng ý, anh cũng muốn cho cô một lời cam kết

Hai mươi tuổi cô đi theo anh, đó là những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất.

Vì anh, cô im lặng chịu đựng sự sắp đặt quá đáng của người nhà anh

Anh không dám nghĩ, kết hôn với một người đàn ông gần như xa lạ, trong lòng cô sẽ có bao nhiêu sợ hãi và bất lực

Năm đó, anh không thể kịp thời hiểu rõ tất cả, để cô chịu đựng một mình.

Bây giờ, anh đã tìm lại được cô, anh sẽ không thể để cô chịu tủi thân nữa.

Nghĩ như vậy, anh nhận lấy hoa và hộp quà, cầm chìa khóa xe đi thẳng khỏi phòng làm việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.