“Lần này, người nhà anh giúp tôi, tôi rất cảm kích
Nhưng xin anh yên tâm, sau này tôi sẽ không đến nhà anh nữa
Anh cũng không cần phải lo lắng tôi sẽ phá hoại anh và bạn gái anh, tôi không phải là người như vậy.”
Đồng Hiểu nói xong, lê bước chân nặng nề đi ra khỏi gara
Anh muốn đi lên trước kéo cô lại, nhưng đôi chân như bị cứng lại, không nhúc nhích được
Một lúc lâu sau, anh mới lái xe về nhà họ Thẩm
Tiết Ngọc Lan vẫn đợi anh ở phòng khách, vừa nhìn thấy anh liền đứng lên đón, “Con đưa Đồng Hiểu về nhà rồi chứ?” “Mọi người đã giúp Đồng Hiểu cái gì?” Tiết Ngọc Lan ngẩn ra, sau đó nói hết mọi chuyện một lần
Bà thở dài nói, “Con bé Đồng Hiểu này quá thật thà, bị uất ức chỉ biết im lặng chịu đựng, thật là làm người ta đau lòng
Bây giờ bị con đá, không biết đồng nghiệp của nó sẽ cười nhạo nó thế nào.”
Thẩm Diệc Minh đi từ phòng sách ra, thấy Tiết Ngọc Lan vẫn ở dưới tầng, ông khẽ gọi, “Muộn thế này rồi sao bà còn chưa ngủ?”
“Tôi không ngủ được, trong lòng có tâm sự.”
Tuy nói như vậy, nhưng bà cũng ngoan ngoãn lên tầng
Thẩm Diệc Minh cũng quay người, Thẩm Thần Bằng yếu ớt gọi một tiếng, “Ba, con có chuyện muốn trao đổi với ba.” Thẩm Diệc Minh dừng bước lại, Tiết Ngọc Lan cũng dừng bước
Đêm khuya, gia đình ba người ngồi trên sofa trong phòng khách, bầu không khí rất kì lạ.
“Ba, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475262/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.