Chương trước
Chương sau
Tiết Ngọc Lan hét theo bóng lưng anh, “Thẩm Thần Bằng, con nghe kĩ cho mẹ, Cố Thu đã từng ly hôn thì đừng mơ tưởng bước được vào cửa nhà họ Thẩm!” Bước chân Thẩm Thần Bằng dừng lại, anh lạnh lùng nói: “Vậy thì đuổi con ra khỏi nhà họ Thẩm đi.”

Nói xong anh cũng không quay đầu lại mà đi thẳng

Tiết Ngọc Lan tức giận đến mức không đứng nổi được nữa, cũng may mà An Noãn ở bên cạnh đỡ lấy bà

“Cái thằng con bất hiếu này, nó muốn làm bác tức chết đây mà.” Vẻ mặt An Noãn hơi phức tạp, ngay lúc này, người mà cô thấy lo lắng nhất không phải Thẩm Thần Bằng, cũng không phải Cố Thu, mà là Đồng Hiểu

Một cô gái đơn thuần như vậy có thể chấp nhận chuyện tan tan hợp hợp lặp đi lặp lại nhiều lần như thế này sao? Đồng Hiểu đến trường học, Hà Thu Đình thấy dáng vẻ của cô mà không nhịn được cười

“Tối hôm qua cô đã làm gì phải không? Sao mà giống như đã khóc ấy? Có phải sắp được làm cô dâu rồi nên kích động đến mức lệ rơi đầy mặt?” Đồng Hiểu mấp máy môi, nói thản nhiên, “Tôi không kết hôn nữa.” “Vì sao? Không phải đã đang chuẩn bị rồi à?” “Chia tay rồi.” Đồng Hiểu chỉ giải thích đơn giản rồi chạy đi.

Hà Thu Đình đứng im tại chỗ, mãi sau vẫn không lấy lại được tinh thần.

Cô ta đuổi theo, hỏi: “Đồng Hiểu, cô nói thật đấy à? Hai người cãi nhau?”

“Không, là chia tay.” “Vì sao?”

Hà Thu Đình thuộc loại bà tám Cố Thua, cô ta quấn lấy Đồng Hiểu, cứ đòi phải hỏi cho ra nguyên cớ.

“Thu Đình, cô đừng hỏi nữa, tóm lại là chúng tôi đã chia tay rồi.”

Hà Thu Đình bĩu môi, “Tôi chẳng tin cổ đầu, hai người chứ tan tan hợp hợp suốt, tôi ở bên cạnh nhìn cũng thấy quen luôn rồi, đến mai thể nào cũng lại đâu vào đấy.”

Đồng Hiểu không nói thêm gì nữa, có đôi khi, có một số việc chỉ có thể một mình hiểu rõ và trải nghiệm

Đột nhiên cô nhận được điện thoại ở nhà gọi đến

Cô cầm điện thoại sang một bên, giọng nói the thé của Chu Vũ Vi vang lên, “Đồng Hiểu, mẹ của Hách Triết bảo con quay về? Có phải thật vậy không?”

“Đến ngày giỗ của Hách Triết nên con về một chuyến.”

Chu Vũ Vi ở đầu bên kia gắt lên, “Con về làm gì? Con không biết bên nhà đấy có nhiều người hận con lắm hay sao? Con về không phải là để cho bọn họ đánh à? Còn nữa, trở về vì sao lại không về nhà?” Đồng Hiểu cảm thấy hơi đau đầu

“Mẹ, mẹ có thể đừng hỏi nhiều như vậy một lúc được không?” Chu Vũ Văn nói sang chuyện khác, “Thần Bằng có biết chuyện của con và Hách Triết không?”

Đồng Hiểu cảm thấy đầu hơi choáng, cô day trán, “Mẹ, đừng nhắc đến anh ấy nữa, bọn con đã chia tay rồi.” “Cái gì? Hai đứa chia tay?” Chu Vũ Vi phản ứng rất mạnh, “Nó tốt như vậy sao con lại chia tay với nó? Điền rồi à? Đi đâu mà tìm một đứa tốt hơn nó bây giờ?”

Đồng Hiểu thở dài, ngắt lời mẹ cô: “Mẹ, đợi khi nào con tan làm sẽ đi gửi năm nghìn tiền tháng này cho mẹ, con phải làm việc, không nói với mẹ nữa.” “Hiểu Hiểu.” Chu Vũ Vi gọi cô, “Một mình con sinh hoạt ở Bắc Kinh cũng không dễ dàng, thôi đừng gửi tiền về nhà.”

Đồng Hiểu giật mình, cô không thể tin vào tai mình

“Mẹ, con không sao, mẹ đừng để ba ra ngoài làm việc nặng.” Chu Vũ Vi còn muốn nói gì nữa nhưng Đồng Hiểu đã dập máy

Đã cầm năm trăm nghìn tệ của Thẩm Thần Bằng rồi, bà ta nào còn để ý đến năm nghìn tệ ít ỏi kia của Đồng Hiểu chứ

Nhưng Đồng Hiểu nói chung nó đã chia tay làm bà ta cảm thấy không ổn.

Vừa tan làm là Chung Hân Văn đã chạy đến tìm Đồng Hiểu, như sợ cô sẽ chạy mất vậy.

“Đồng Hiểu, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Không được, lát nữa tớ còn có việc.”

Chung Hân Văn tỏ ra không vui, “Cậu thì có thể có chuyện gì?”

“Tớ đã bảo với mẹ là tối đi gửi tiền cho bà ấy.” Chung Hân Văn cau mày, “Tại sao lại gửi tiền về nhà? Đồng Hiểu, tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, người nhà của cậu không đáng để cho cậu hi sinh như thế này đâu.” Đồng Hiểu mím môi, ánh mắt trở nên mờ mịt, cô nói: “Sức khỏe ba tớ không tốt lắm, tớ không muốn nhìn thấy ông ấy khổ cực như vậy.” Chung Hân Văn nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô, “Được rồi, tớ đi cùng cậu, tối nay đi ăn cơm cùng nhau.” Đồng Hiểu biết Chung Hân Văn lo lắng cho mình nên cũng đón nhận ý tốt của cô ấy.

Đến ngân hàng Đồng Hiểu mới phát hiện ví tiền của mình không có ở trong túi xách

Thấy cô cau mày, Chung Hân Văn hỏi: “Sao thế? Tháng này chưa có lương à, tớ cho cậu mượn trước nhé.” Đồng Hiểu lắc đầu, “Ví tiền của tớ để ở căn hộ của Thẩm Thần Bằng rồi.”

Chung Hân Văn hít sâu, “Tớ đi lấy cùng cậu, còn cả đồ đạc của cậu nữa, dù sao cũng nên đến lấy về.” Chung Hân Văn lái xe đưa Đồng Hiểu đến căn hộ của Thẩm Thần Bằng

“Tớ đi lên cùng cậu!”

Đồng Hiểu cười lắc đầu, “Không cần đâu, lúc này anh ấy cũng không có ở nhà, để tớ lên một mình, tớ sẽ dọn dẹp đồ nhanh thôi, cậu đợi tớ.” Chung Hân Văn gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vai cô, “Đồng Hiểu, không có cái gì là không vượt qua được cả, chúng ta đều phải kiên cường.”

Đồng Hiểu đi thang máy đến tầng căn hộ của Thẩm Thần Bằng, cô cũng không xác định được Thẩm Thần Bằng có ở nhà hay không, trong túi cũng có chìa khóa, nhưng cô vẫn ẩn chuông cửa

Cô không thể làm được chuyện thần nhiên ra vào căn hộ của anh được nữa.

Chuông cửa kêu hai tiếng thì cửa được mở ra

Thẩm Thần Bằng mặc quần áo ở nhà, đứng cạnh cửa, trồng vẻ mặt khá lười biếng, có lẽ anh đang ngủ

Nhìn thấy Đồng Hiểu, vẻ mặt anh hơi khựng lại, đôi mắt trở nên sâu hơn, có ảo giác như anh đang đau thương.

Đồng Hiểu cười nhạt và nói: “Bây giờ em có thể vào nhà không? Em cần thu dọn đồ đạc.” Nụ cười nhẹ nơi khóe miệng cô như đang châm chọc anh, khiến anh xấu hổ vô cùng.

Anh nhíu mày, nói rất nhỏ, “Không phải em có chìa khóa à?”

“Em sợ không tiện.” “Không có gì không tiện cả, vào đi.” Anh nghiêng người để cô vào nhà

Đồng Hiểu đi thẳng vào phòng ngủ, lúc đến cô chẳng mang gì cả, nhưng lúc đi nhất định phải mang đi hết tất cả những thứ mình đã từng dùng qua.

Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ rất lộn xộn, chắc có lẽ vừa rồi anh đang ngủ thật

Cô không suy nghĩ được quá nhiều, nhét hết tất cả những bộ quần áo mình đã mặc vào vali, đến ngay cả bàn chải đánh răng và khăn mặt trong phòng tắm cũng mang đi nốt

Thẩm Thần Bằng đứng ở bên cạnh nhìn theo bóng dáng đi qua đi lại của cô

Anh biết dụng ý của Đồng Hiểu, đại khái là cô muốn tất cả những dấu vết mình từng ở nơi này biến mất hết

Đồng Hiểu sắp xếp xong tất cả đồ đạc, cuối cùng kéo khóa lên

“Bên trong phòng để quần áo còn có rất nhiều quần áo của em, vì sao không mang đi?”

Đồng Hiểu cười, nói rất nhỏ: “Những bộ quần áo đó em chưa từng mặc, tất cả vẫn còn nguyên mác.”

Đồng Hiểu hơi vất vả xách vali ra bên ngoài.

Lúc này, trong lòng Thẩm Thần Bằng có một cảm giác khó nói thành lời, giống như đã mất đi cái gì đó

Qua một thoáng hoảng hốt, anh lấy lại tinh thần rồi đuổi theo, “Đồng Hiểu, để anh đưa em về.”

Đồng Hiểu cười lắc đầu, “Không cần đâu, Hán Văn đang ở dưới tầng chờ em rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.