Sáng sớm hôm sau, Chung Hân Văn gọi điện cho hiệu trưởng, xin nghỉ giúp Đồng Hiểu.
Cô đến phòng xem Đồng Hiểu thế nào rồi thì thấy Đồng Hiểu đã dậy, đang ở trong phòng tắm rửa mặt
“Hân Văn, cậu có thể cho tớ mượn phấn mắt được không?”
“Cậu muốn trang điểm?” Đồng Hiểu cười tự giễu, “Mắt tớ sưng quá.” “Đồng Hiểu, tớ đã giúp cậu xin nghỉ rồi, hôm nay cậu cứ ở đây nghỉ ngơi một ngày đi.” Đồng Hiểu lắc đầu, “Tớ không sao, dù sao vẫn cứ phải sống tiếp
Tớ đã đồng ý với mẹ là mỗi tháng sẽ gửi về nhà năm nghìn, sức khỏe ba tớ không tốt, tớ không muốn ông ấy ra ngoài làm việc.” “Đồng Hiểu, vì sao cậu cứ nhất định phải ép mình thành như thế này?”
“Hân Văn, cảm ơn cậu, tớ thật sự không sao
Trước đó không phải chưa từng đau đớn, tớ đã quen rồi.”
Chung Hân Văn cắn môi, nói nhỏ: “Năm đó Hách Triết xảy ra chuyện tớ cũng không thấy cậu khóc đến mức này, ngay cả trong lúc ngủ cũng rơi nước mắt.” Cơ thể Đồng Hiểu hơi run nhẹ, cô cúi thấp đầu xuống
Hít sâu một hơi, Chung Hân Văn lấy đồ trang điểm ra, “Nào đến đây, tớ giúp cậu trang điểm.” Chung Hân Văn tự mình trang điểm giúp Đồng Hiểu, nhưng dù có trang điểm thế nào cũng không che lấp được.
“Không sao, thế này là được rồi.”
“Đồng Hiểu, tớ cùng đến trường với cậu.” Đồng Hiểu hơi nghi ngờ
“Cậu nói đúng, cuộc sống vẫn còn phải tiếp tục, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475256/chuong-826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.