Sáng sớm hôm sau, Chung Hân Văn gọi điện cho hiệu trưởng, xin nghỉ giúp Đồng Hiểu.
Cô đến phòng xem Đồng Hiểu thế nào rồi thì thấy Đồng Hiểu đã dậy, đang ở trong phòng tắm rửa mặt
“Hân Văn, cậu có thể cho tớ mượn phấn mắt được không?”
“Cậu muốn trang điểm?” Đồng Hiểu cười tự giễu, “Mắt tớ sưng quá.” “Đồng Hiểu, tớ đã giúp cậu xin nghỉ rồi, hôm nay cậu cứ ở đây nghỉ ngơi một ngày đi.” Đồng Hiểu lắc đầu, “Tớ không sao, dù sao vẫn cứ phải sống tiếp
Tớ đã đồng ý với mẹ là mỗi tháng sẽ gửi về nhà năm nghìn, sức khỏe ba tớ không tốt, tớ không muốn ông ấy ra ngoài làm việc.” “Đồng Hiểu, vì sao cậu cứ nhất định phải ép mình thành như thế này?”
“Hân Văn, cảm ơn cậu, tớ thật sự không sao
Trước đó không phải chưa từng đau đớn, tớ đã quen rồi.”
Chung Hân Văn cắn môi, nói nhỏ: “Năm đó Hách Triết xảy ra chuyện tớ cũng không thấy cậu khóc đến mức này, ngay cả trong lúc ngủ cũng rơi nước mắt.” Cơ thể Đồng Hiểu hơi run nhẹ, cô cúi thấp đầu xuống
Hít sâu một hơi, Chung Hân Văn lấy đồ trang điểm ra, “Nào đến đây, tớ giúp cậu trang điểm.” Chung Hân Văn tự mình trang điểm giúp Đồng Hiểu, nhưng dù có trang điểm thế nào cũng không che lấp được.
“Không sao, thế này là được rồi.”
“Đồng Hiểu, tớ cùng đến trường với cậu.” Đồng Hiểu hơi nghi ngờ
“Cậu nói đúng, cuộc sống vẫn còn phải tiếp tục, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc đời
Tuy Thẩm Thần Phong đã nói sẽ nuôi tớ cả đời, nhưng dù sao phụ nữ cũng nên có sự nghiệp của chính mình, nếu không đến lúc bị đàn ông đá thì đúng là không còn gì cả.”
Hai người cùng ăn sáng ở nhà họ Chung, cũng chẳng mấy khi thấy Chung Hân Nhiên cũng ăn ở nhà
Cô ta nhìn qua Đồng Hiểu, thử ướm lời, “Đồng Hiểu, em không sao chứ?”
Đồng Hiểu cười, lắc đầu.
Chung Hân Văn thì không khách khí như vậy, cô tức giận hừ giọng nói: “Chung Hân Nhiên, chị đang cười trên nỗi đau của người khác đấy à? Chị đang ước gì Đồng Hiểu không vui phải không?”
“Bị thần kinh à!” Chung Hân Nhiên mắng, “Tao đã sớm nhắc nhở Đồng Hiểu rồi, địa vị của Cố Thu ở trong lòng Thẩm Thần Bằng rất cao, không ai có thể thay thế được
Anh ấy đã từng suýt vì cô ta mà đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, tình cảm ấy các người có thể tưởng tượng được không? Nói thật, hiện giờ bọn họ quay lại với nhau cũng là trong dự liệu của tao
Chỉ có điều con đường vào gia đình danh gia vọng tộc của Cố Thu không bằng phẳng được đầu, dù sao thì cô ta cũng là người từng kết hôn, trước kia lại từng làm công việc không đúng đắn
Nếu lúc trước Cố Thu không phải làm một cô người mẫu nho nhỏ mà có cùng nghề nghiệp với Đồng Hiểu thì nhà họ Thẩm cũng đã không kiên quyết phản đối như vậy rồi.”
“Chung Hân Nhiên, chị phiến quá đấy, bớt lời đi được không?”
Chung Hân Nhiên thở dài, “Nói thật mà không ai muốn nghe thì thôi quên đi.”
Chung Hân Nhiên để lại bữa sáng rồi đi ra khỏi nhà
Nghe được tin Thẩm Thần Bằng lại quay về với Cố Thu, làm sao cô ta có thể vui được
Thẩm Thần Bằng từng có rất nhiều đàn bà như vậy, nhưng duy nhất chỉ không có cô ta
Dù chỉ là cưỡi ngựa xem hoa một lần cũng không có.
Ít nhất Đồng Hiểu cũng từng được anh yêu thương chiều chuộng, dù chỉ xem như thế thân của một người phụ nữ khác thì Đồng Hiểu cũng nên cảm thấy thỏa mãn rồi đi.
Đồng Hiểu và Chung Hân Văn cùng tới trường, trên đường đi cô nhận được điện thoại của Tiết Ngọc Lan, cô nhìn màn hình điện thoại mà ngây người một lúc lâu, mãi vẫn không ấn xuống nút nghe máy được
Chung Hân Văn liếc mắt sang, trầm giọng hỏi: “Vì sao cậu không nhận?” “Là mẹ của anh ấy.” Chung Hân Văn tức giận, “Nhận đi, để cho mẹ của anh ta biết con mình đã làm ra chuyện đến súc sinh cũng không bằng.”
Đồng Hiểu mím môi, ấn xuống nút trả lời
“Hiểu Hiểu, hôm qua sao bác gọi mãi cho cháu và Thần Bằng mà không được?”
Giọng nói của Tiết Ngọc Lan vẫn chan hòa dễ gần như vậy
Nhất thời, Đồng Hiểu không biết nên trả lời như thế nào.
“Là thế này, nhà thiết kế áo cưới đã đến, hôm nào hai đứa đi thử được?”
“Bác gái, không cần mặc thử nữa đâu ạ.” Tiết Ngọc Lan không hiểu, “Không cần mặc thử? Không mặc thử sao được? Nhờ đến lúc đó không mặc vừa thì phải làm sao?”
“Chúng cháu đã chia tay rồi.” Nói xong Đồng Hiểu ngắt điện thoại luôn
Chung Hân Văn trêu cô, “Điện thoại của bà ấy mà cậu cũng dám ngắt, làm phản rồi.” ở đầu bên kia, Tiết Ngọc Lan đang bị sốc
An Noãn đang cho Đông Đông ăn cơm, thầy sắc mặt Tiết Ngọc Lan bỗng nhiên tái nhợt, hoảng hốt.
“Bác gái, sao thế ạ?” “Đồng Hiểu nói nó và Thần Bằng chia tay.”
“Cái gì?”
An Noãn đứng phắt dậy, “Bác gái, chắc bác nghe lầm rồi, hai người họ sắp kết hôn rồi mà.” Tiết Ngọc Lan đè trán, than thở, “Bác không nghe lầm đâu, Đồng Hiểu nói không cần thử váy cưới nữa vì chúng nó chia tay rồi
Bác cứ nghĩ là lần này có thể thành rồi chứ, Thần Bằng vẫn không khiến cho người ta bớt lo một chút nào.” An Noãn thấy Tiết Ngọc Lan buồn như vậy thì kéo cánh tay bà an ủi
“Bác gái, có lẽ bọn họ giận dỗi nhau thôi, chẳng mấy chốc lại làm hòa ấy mà.” An Noãn vừa dứt lời, bên ngoài bỗng có tiếng động cơ ô tô, chẳng bao lâu đã thấy Thẩm Thần Bằng hấp tấp đi vào
“Bác gái, anh Thần Bằng về.” Tiết Ngọc Lan đứng lên, bà chất vấn
“Con và Đồng Hiểu xảy ra chuyện gì vậy? Sắp kết hôn rồi mà còn cãi nhau cái gì?” Trên gương mặt Thẩm Thần Bằng hầu như không có biểu cảm gì, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Tiết Ngọc Lan như muốn nhìn thấu bà
Tiết Ngọc Lan bị con trai nhìn nên hơi không được tự nhiên, “Con nhìn mẹ chằm chằm làm cái gì?” “Năm đó có phải mẹ buộc Cố Thu lấy chồng không?”
Tiết Ngọc Lan lạnh hết sống lưng
“Con nghe ai nói?”
“Là mệnh lệnh của ba à, mẹ làm theo thật sao?”
Tiết Ngọc Lan hít sâu, bà nói với vẻ không vui, “Đã qua nhiều năm như thế rồi còn nhắc đến làm gì? Vợ tương lai của con là Đồng Hiểu, làm sao lại nói chuyện của Cố Thu?”
“Nếu như không phải nhìn thấy gã chồng trên danh nghĩa kia của Cố Thu ở quán bar, chắc con cũng không biết người phụ nữ của con đã bị các người bắt nạt đến như vậy, mẹ không cảm thấy thế là quá đáng sao? Các người chuyên quyền, độc đoán hủy hoại một cô gái như vậy.” Câu cuối Thẩm Thần Bằng gần như gào lên
An Noãn thấy thế bèn bước vội đến.
“Anh à, chuyện đều đã qua rồi, cho dù bác hai và bác gái có làm sai thì cũng không thể nào cứu vãn lại được nữa.” Thẩm Thần Bằng hừ lạnh, “Ai nói không cứu vãn được nữa? Anh sẽ theo đuổi lại Cố Thu.”
Tiết Ngọc Lan và An Noãn đều ngây người.
“Anh, vậy Đồng Hiểu phải làm sao bây giờ? Hai người đang chuẩn bị đám cưới rồi đấy!” Đôi mắt thâm trầm của Thẩm Thần Bằng lấp lóe ánh sáng, nhưng ngay lập tức thay bằng sự tàn nhẫn, “Anh chỉ muốn Cố Thu.”
“Sao con có thể nói vô trách nhiệm như vậy được?” Tiết Ngọc Lan tức điên lên, “Con đã hứa hẹn với Đồng Hiểu, và Cố Thu cũng đã từng kết hôn.”
“Cuộc hôn nhân của Cố Thu là do các người cho cô ấy, nếu có ngày nhà họ Thẩm vì chuyện này mà thành trò cười của người khác thì đó cũng là do các người tự làm tự chịu
Các người ép buộc cô ấy phải lấy chồng thì nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay.” Nói xong, Thẩm Thần Bằng quay người bỏ đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]