Đến nhà họ Thẩm thì ở dưới tầng không có một bóng người.
Thẩm Thần Bằng cầm một tấm thiệp mời trên bàn lên, là thiệp mời đính hôn của Chương Lâm Vân và Chung Hân Văn
Anh đưa cho Đồng Hiểu xem, “Em có biết không?”
Đồng Hiểu ngẩn ra, làm sao lại nhanh như vậy? Thẩm Thần Bằng thấy vẻ mặt cô thì tức giận, “Sao thể, Chương Lâm Vân sắp đính hôn, em không vui à?” Có lẽ Tiết Ngọc Lan nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô nên đi xuống tầng
“Thần Bằng, Hiểu Hiểu, hai đứa về rồi à?”
“Cháu chào bác gái.” Đồng Hiểu lễ phép chào hỏi.
Giọng Thẩm Thần Bằng thì hơi không vui, “Mẹ, mọi người đâu hết rồi?”
“Tối qua Thần Phong uống rượu ở quán bar bị nôn ra máu, đưa ngay vào viện trong đêm, sáng sớm ầm ĩ đòi xuất viện, bây giờ đang nằm ở trong phòng, mọi người đang an ủi nó.” “Con cũng đi xem xem.” Thẩm Thần Bằng chạy lên tầng, vứt Đồng Hiểu một mình lại dưới tầng
May mà có Tiết Ngọc Lan, bà đi đến khoác cánh tay Đồng Hiểu, “Hiểu Hiểu, Thần Bằng đến nhà cháu biểu hiện thế nào? Cảm giác của ba mẹ cháu với nó có tốt không?”
Đồng Hiểu cười gật đầu, “Người nhà cháu rất thích anh ấy.”
“Vậy thì tốt, chúng ta mau lên kế hoạch đón người nhà cháu đến Bắc Kinh để hai nhà gặp nhau bàn chuyện hôn sự của hai đứa đi.” Đồng Hiểu cúi đầu xuống, xấu hổ
“Thấy Thần Phong như vậy, trong lòng bác rất khó chịu, chỉ đến khi cháu và Thần Bằng kết hôn rồi, bác mới có thể yên tâm được.”
Thanh niên bây giờ vì tình yêu mà muốn chết muốn sống, nghĩ đến quá khứ Thần Bằng vì Cố Thu mà lâm vào cảnh sa sút tinh thần lâu như vậy, trong lòng bà vô cùng lo lắng
May mà may chuyện đều đã qua rồi, anh vẫn có thể gặp được cô gái tốt như Đồng Hiểu, người làm mẹ như bà đây cuối cùng cũng an ủi.
Thẩm Thần Bằng chạy lên tầng, trong phòng Thẩm Thần Phong, kẻ vô dụng nào đó đang nằm sấp ở trên giường, vùi đầu vào gối
Ba người Miêu Dung, Đậu Nhã Quyên, An Noãn vây quanh giường, Đông Đông ầm ĩ bò lên giường, không ngừng gọi, “Bác, bác...”
“Con và cô Chung mới quen nhau bao lâu, sao lại yêu sâu đậm như vậy?”
“Bác, cơm cơm.” Bên tại Thẩm Thần Phong vô cùng huyên náo, anh ném gối qua, gầm lên giận dữ, “Mọi người có thấy phiền không hả? Có thể để con yên tĩnh một mình không?”
Miếu Dung mấp máy môi, vẫn muốn nói gì đó thì Đậu Nhã Quyên đã kéo bà đi, nhỏ giọng nói bên tai bà, “Để nó yên tĩnh trước đã, bây giờ chắc chắn trong lòng nó không dễ chịu.”
Miếu Dung thở dài, quay người đi ra khỏi phòng.
An Noãn cũng bể Đông Đông đi
Lúc cô đi đến bên cạnh Thẩm Thần Bằng thì vỗ vai anh, nghiêm túc nói: “Dùng kinh nghiệm của anh an ủi anh ấy đi.”
Thẩm Thần Bằng hung dữ trừng có một cái, giơ tay làm ra vẻ muốn đánh cô.
An Noãn ôm con chạy
Thẩm Thần Bằng ngồi xuống giường, lúc này anh hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Thẩm Thần Phong.
“Trước kia vì Cố Thu, anh còn đau hơn em”.
Thẩm Thần Phong nghe thấy tiếng anh thì ngồi dậy
Thẩm Thần Phong vốn phấn chấn như vậy, bây giờ sắc mặt tái nhợt, quanh mồm toàn là râu
“Qua một thời gian rất dài anh mới nghĩ thông suốt, ngày nào anh cũng muốn sống muốn chết, nhưng cô ấy ở bên cạnh người đàn ông khác, thân thiết ân ái với người đàn ông khác, có đáng không?”
Thẩm Thần Phong giơ tay day ấn đường
“Cách tốt nhất chính là khiến mình sống thật thoải mái, sống tốt hơn cô ấy, khiến cô ấy biết cho dù không có cô ấy, chúng ta cũng có thể rất tốt, đây mới là đàn ông.”
Thẩm Thần Phong hờ hững nhìn anh một cái, “Anh vẫn yêu Cổ Thu à?”
Ánh mắt Thẩm Thần Bằng dần dần trở nên mơ hồ, anh thở dài, thấp giọng nói: “Có yêu hay không thật ra thì cũng không còn quan trọng như vậy nữa
Thời gian dài rồi từ từ sẽ không nghĩ đến
Qua cũng qua rồi, không có ai chờ đợi ai cả đời được, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ kết hôn sinh con, lập gia đình
Tin anh đi, thời gian sẽ khiến tất cả đều trở nên đơn giản.”
“Em cũng không biết em yêu cô ấy từ lúc nào nữa.” “Tình yêu chính là như vậy, bất tri bất giác đến, nhưng chúng ta rất khó phát hiện, cho đến lúc mất đi, mới có thể bừng tỉnh trong giây lát.” Lời này anh dùng để an ủi Thẩm Thần Phong, nhưng không biết rất lâu sau lại tự mình nghiệm chứng được.
Thẩm Thần Bằng xuống tầng ăn cơm, Miêu Dung lo lắng hỏi anh: “Thần Phong thế nào rồi?”
“Thím ba, thím nấu cho Thần Phong bát cháo đi, nó nói dạ dày không thoải mái, muốn ăn chút cháo.”
Miêu Dùng nghe thấy thế thì rất mừng, “Thật không? Nó chịu ăn rồi à?”
Thẩm Thần Bằng ôm vai Miêu Dung, cười nói, “Thím ba, con trai thím không yếu ớt như vậy đâu, chút chuyện nhỏ này còn có thể lấy mạng nó sao, phát tiết xong thì sẽ không sao cả.” “May mà có cháu, Thần Bằng, không uổng công thím thương cháu.” Đồng Hiểu ăn cơm ở nhà họ Thẩm, Tiết Ngọc Lan không ngừng gắp đồ ăn vào bát cô, “Hiểu Hiểu, cháu phải ăn nhiều một chút, dưỡng sức thật tốt, sau này sinh một đứa cháu trai mập mạp cho bác.” Đồng Hiểu cúi đầu, đỏ mặt tía tai.
Thẩm Thần Bằng ăn cơm, thờ ơ nói, “Mẹ, cưới còn chưa cưới, sao mẹ đã muốn bể cháu rồi? Chuyện này xa vời quá đấy.”
“Xa vời cái gì, không phải bây giờ đang thịnh hành có con trước khi cưới à?”
Thẩm Thần Bằng suýt nữa phun miếng cơm ra ngoài, “Mẹ, mẹ cũng hiện đại quá rồi đấy
Nhưng người nào đó luôn uống thuốc tránh thai, hình như không muốn sinh con cho nhà họ Thẩm chúng ta đâu.” Đồng Hiểu cau mày nhìn anh một cái, nhưng Thẩm Thần Bằng không nhìn cô
Tiết Ngọc Lan giật mình, vẻ mặt phức tạp nhìn Đồng Hiểu, “Hiểu Hiểu, Thần Bằng nói thật à? Làm sao có thể uống thuốc tránh thai được, thứ đó rất hại cho sức khỏe
Có rất nhiều cô gái uống thuốc đó rồi không thể sinh con hoặc con sinh ra không khỏe mạnh.” Đồng Hiểu cúi đầu, không nói gì.
“Hiểu Hiểu, nếu như cháu đang uống thứ thuốc kia thì màu dừng lại đi biết chưa? Thật sự không thể uống, không thể mang sức khỏe của mình ra làm trò đùa được.” Đồng Hiểu gật đầu, “Bác gái, cháu biết rồi, sau này cháu sẽ chú ý.”
Tiết Ngọc Lan thấy Đồng Hiểu ngoan ngoãn như vậy thì không nỡ nói cô nữa
Bà quay sang Thẩm Thần Bằng, sầm mặt khiển trách, “Nhất định là con bắt nạt Hiểu Hiểu, khiến nó đau lòng, nếu không có bao nhiêu người phụ nữ muốn uống thuốc tránh thai hả?”
Thẩm Thần Bằng oan ức, “Con đâu có bắt nạt cô ấy, cô ấy thường xuyên bắt nạt con ấy, con trai mẹ ở trước mặt cô ấy không có một chút địa vị nào cả.” “Không có địa vị mới tốt, quản được con.” Thẩm Thần Bằng thở ngắn than dài, “Còn chưa lấy về nhà đã chiếm được trái tim mẹ chồng rồi, sau này cái nhà này còn có chỗ cho con nói chuyện sao?” Tất cả mọi người đều cười ầm lên, nhưng Đồng Hiểu không cười nổi
Đêm hôm đó, Tiết Ngọc Lan khăng khăng giữ bọn họ ở lại
“Hiểu Hiểu, ở lại đi, ngày mai bảo tài xế cùng đưa cháu và Đinh Đinh đến trường.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]