“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, chỉ là một tấm thẻ bình thường thôi.”
Chu Vũ Vi tức giận hừ lạnh, “Đồng Hiểu, gả cho người có tiền, con sợ mọi người đòi tiền con phải không?” Đồng Hiểu thở dài, “Mẹ, ý con không phải như vậy.” Đồng Hiểu nói rồi quay sang Đồng Ngạn Thiên, “Ba, sau này ba đừng ra ngoài làm việc nặng nữa, mỗi tháng con sẽ gửi về nhà năm nghìn tệ.” Đồng Ngạn Thiển cau mày lại, “Hiểu Hiểu, chuyện này..
con ở Bắc Kinh đi làm cũng không dễ dàng gì, phải thuê nhà, phải ăn uống.” “Không sao, con tiết kiệm chút là sẽ có thôi.” “Bây giờ con đang yêu, yêu là phải tiêu tiền, cũng không thể để bạn trai chi tiền suốt được.” Đồng Hiểu cười tự giễu, cô và Thẩm Thần Bằng yêu nhau, ở phương diện kinh tế chưa bao giờ công bằng.
“Ba, sức khỏe ba không tốt, đừng đi làm, con tiết kiệm thì sẽ có năm nghìn tệ
Nếu như không được, con có thể đi làm thêm.”
Vẻ mặt Đồng Ngạn Thiên đau buồn
Chu Vũ Vị nghe thì vui vẻ, “Con bé này, cuối cùng cũng có lương tâm rồi
Nhưng mà năm nghìn tệ có phải hơi ít không, bây giờ con có bạn trai giàu rồi.”
“Chu Vũ Vi!” Đông Ngạn Thiên gọi cả tên họ bà ta
Chu Vũ Vị ngậm miệng lại
Trở về phòng, Đồng Hiểu gọi điện thoại cho Thẩm Thần Bằng.
“Anh đến khách sạn chưa?”
Thẩm Thần Bằng nằm ở trên cái giường rộng rãi thoải mái ở khách sạn, buồn bực nói: “Anh đang nằm ở trên giường rồi.”
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475245/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.