“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, chỉ là một tấm thẻ bình thường thôi.”
Chu Vũ Vi tức giận hừ lạnh, “Đồng Hiểu, gả cho người có tiền, con sợ mọi người đòi tiền con phải không?” Đồng Hiểu thở dài, “Mẹ, ý con không phải như vậy.” Đồng Hiểu nói rồi quay sang Đồng Ngạn Thiên, “Ba, sau này ba đừng ra ngoài làm việc nặng nữa, mỗi tháng con sẽ gửi về nhà năm nghìn tệ.” Đồng Ngạn Thiển cau mày lại, “Hiểu Hiểu, chuyện này..
con ở Bắc Kinh đi làm cũng không dễ dàng gì, phải thuê nhà, phải ăn uống.” “Không sao, con tiết kiệm chút là sẽ có thôi.” “Bây giờ con đang yêu, yêu là phải tiêu tiền, cũng không thể để bạn trai chi tiền suốt được.” Đồng Hiểu cười tự giễu, cô và Thẩm Thần Bằng yêu nhau, ở phương diện kinh tế chưa bao giờ công bằng.
“Ba, sức khỏe ba không tốt, đừng đi làm, con tiết kiệm thì sẽ có năm nghìn tệ
Nếu như không được, con có thể đi làm thêm.”
Vẻ mặt Đồng Ngạn Thiên đau buồn
Chu Vũ Vị nghe thì vui vẻ, “Con bé này, cuối cùng cũng có lương tâm rồi
Nhưng mà năm nghìn tệ có phải hơi ít không, bây giờ con có bạn trai giàu rồi.”
“Chu Vũ Vi!” Đông Ngạn Thiên gọi cả tên họ bà ta
Chu Vũ Vị ngậm miệng lại
Trở về phòng, Đồng Hiểu gọi điện thoại cho Thẩm Thần Bằng.
“Anh đến khách sạn chưa?”
Thẩm Thần Bằng nằm ở trên cái giường rộng rãi thoải mái ở khách sạn, buồn bực nói: “Anh đang nằm ở trên giường rồi.”
“Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi.”
“Đồng Hiểu.” Anh gọi cô, “Anh nhớ em, em nói xem phải làm thế nào đây?” Đồng Hiểu cười, “Không phải chúng ta vừa mới xa nhau à?”
“Đồng Hiểu, đừng giả ngốc nữa.” Đồng Hiểu hơi tức giận, “Thẩm Thần Bằng, anh ở bên em là vì cái gì? Cơ thể em à?”
Đầu kia im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh.
“Thẩm Thần Bằng, anh nghỉ ngơi sớm đi!”
Đồng Hiểu nói rồi cúp điện thoại
Cúp điện thoại xong cô hối hận, cô không nên nổi giận với anh, cô không muốn thừa nhận anh ở bên cô là vì cơ thể này, hoặc là vì gương mặt này
Cô không muốn anh nhìn thấy bóng dáng một người khác ở trên người cô
Cô từng gặp Cố Thu, cô cảm thấy mình và Cố Thu không giống nhau, nhưng Chung Hân Nhiên nói rất giống nên trong lòng cô vẫn có vướng mắc
Thẩm Thần Bằng ở khách sạn, bị Đồng Hiểu làm tức giận suốt đêm không ngủ được, sáng sớm ngày hôm sau đã đến nhà Đồng Hiểu
Chu Vũ Vi mở cửa cho anh, cười nói: “Thần Bằng, sao lại đến sớm như vậy? Đồng Hiểu vẫn chưa dậy, để bác đi gọi nó.”
“Không cần đâu bác gái, để cô ấy ngủ thêm đi.”
“Vậy cháu ngồi đi, bác đi làm đồ ăn sáng cho cháu.”
“Bác gái, bác đợi chút, cháu có thứ này cho bác.” Chu Vũ Vị ngồi xuống sofa.
Thẩm Thần Bằng lấy chi phiếu đã chuẩn bị từ trước ra, “Bác gái, đây là năm trăm nghìn tệ, mong bác nhận lấy.”
Chu Vũ Vị trợn to hai mắt, khó tin nhìn con số trên chi phiếu, cả người đều ngây ngốc.
“Bác và bác trai vất vả nuôi Đồng Hiểu lớn lên, bây giờ cháu sắp cưới cô ấy khỏi mọi người, cháu biết mọi người rất không nỡ
Sau khi học đại học Đồng Hiểu luôn ở Bắc Kinh, rất ít có thời gian ở bên hai bác, chăm sóc hai bác
Đợi chúng cháu kết hôn rồi, nếu như hai bác đồng ý đến Bắc Kinh, chúng cháu sẽ đón hai bác đi, hiếu thuận với hai bác.”
Chu Vũ Vi đâu có thể nghe rõ lời anh, trong mắt chỉ có tấm chi phiếu này, bà ta cầm ở trong tay mà như bị bỏng
“Thần Bằng, mặc dù tiền sính lễ ở chỗ bác rất nhiều, nhưng cũng không cần đến năm trăm nghìn tệ.”
“Số tiền này không phải tiền sính lễ, là sự cảm kích với hai bác, cảm ơn hai bác đã sinh Đồng Hiểu ra, cảm ơn hai bác đã nuôi dưỡng cô ấy
Bác trai cũng lớn tuổi rồi, sau này đừng để bác ấy ra ngoài làm việc nữa, có khó khăn gì cứ gọi điện thoại cho cháu, đây là số điện thoại của cháu.” Thẩm Thần Bằng dùng giấy và bút viết một dãy số, đưa cho Chu Vũ Vi
Quà gặp mặt đã năm trăm nghìn tệ, sau này tiền sính lễ phải bao nhiêu chứ, Chu Vũ Vị nghĩ đến đây thì cả người đều lơ lửng
Bà ta không thể ngờ khắc tinh Đồng Hiểu lại có thể mang đến nhiều lợi ích cho gia đình như vậy.
Lúc Đồng Hiểu đi từ trong phòng ra, thấy Thẩm Thần Bằng đã ngồi ở phòng ăn ăn sáng, nói chuyện với Chu Vũ Vị rồi, trên mặt Chu Vũ Vị tràn đầy ý cười.
Thấy Đồng Hiểu, anh vẫy tay, “Mau đến ăn sáng đi, còn phải nhanh cho kịp chuyến bay nữa.” Chu Vũ Vi cũng gọi: “Hiểu Hiểu, mau đến ăn sáng đi, mẹ nấu món mì con thích nhất này, không ăn sẽ nguội mất.” Đồng Hiểu nghe thấy giọng Chu Vũ Vi dịu dàng thì không thể thích ứng nổi.
Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thần Bằng, Chu Vũ Vi dịu dàng nói: “Hiểu Hiểu, mẹ đi rót cho con cốc sữa, xem con gầy chưa kìa, phải béo thêm chút nữa mới được.” Đồng Hiểu nổi hết cả da gà, nhanh chóng ăn mì, uống sữa bò, kéo Thẩm Thần Bằng rời đi
Chu Vũ Vi giữ lại, “Hiếm khi mới về, con ở lại thêm mấy ngày đi.” “Mẹ, ngày mai chúng con đều phải đi làm
Đúng rồi, ba đâu?” “Sáng sớm ba con đã đến công trường rồi.” Đồng Hiểu cau mày lại, “Không phải con đã nói đừng để bà đi làm mệt như vậy rồi à?” “Ba con đi từ chức, nghỉ việc ở đó, kiếm việc nào nhẹ nhàng hơn.” Đồng Hiểu gật đầu, “Mẹ, chúng con phải đi đây, kỳ nghỉ con sẽ về thăm mẹ.” Chu Vũ Vi gật đầu, nắm tay Đồng Hiểu dặn dò, “Hiểu Hiểu, con ở bên ngoài một mình nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, có việc gì thì gọi điện thoại cho mẹ, mặc dù mẹ không thể trút giận giúp con, nhưng ít ra có thể an ủi con...”
Đồng Hiểu cau chặt mày lại, không nghe nổi nữa.
“Mẹ, con biết rồi, bọn con phải đi cho kịp chuyến bay, sắp không kịp rồi.” Đi ra khỏi nhà, dưới tầng đã có xe đợi bọn họ
“Xe ở đâu ra thế?” “Xe bên khách sạn quản lý.”
Đồng Hiểu gật đầu, theo Thẩm Thần Bằng lên xe
“Có phải anh cho mẹ em lợi ích gì không?”
Cô hơi nghi ngờ hỏi, thật sự không nghĩ ra tại sao trong một đêm Chu Vũ Vi lại thay đổi hoàn toàn như vậy.
Thẩm Thần Bằng cong ngón tay lại cốc lên đầu cô một cái, “Cả ngày em cứ nghĩ ngợi lung tung cái gì thế? Mẹ em quan tâm em, chẳng lẽ còn sai à?” Đồng Hiểu lắc đầu, “Không phải chỉ là không kịp thích ứng.” Thẩm Thần Bằng giơ tay kéo cô vào trong lòng, anh gần như có thể tưởng tượng được từ nhỏ đến lớn, cô đã chịu bao nhiêu khổ cực, chịu bao nhiêu uất ức trong cái nhà này
Anh không thích người nhà của cô, nhưng thế nào cũng là người sinh cô ra nuôi dưỡng cô, có không muốn thế nào cũng phải đối xử tốt với bọn họ
Đây là một phần lễ, cũng là một phần tình, một phần cảm kích
Đến Bắc Kinh, tài xế nhà họ Thẩm đã đợi sẵn ở sân bay rồi.
“Cậu hai, bà bảo tôi đến đón cậu và cô Đồng về nhà ăn cơm.” Thẩm Thần Bằng nhìn về phía Đông Hiểu, cố ý hỏi ngay trước mặt tài xế, “Mẹ anh bảo chúng ta về nhà ăn cơm, em không có ý kiến chứ?” Đồng Hiểu còn có thể nói gì nữa.
Bọn họ lên xe, lại đến nhà họ Thẩm, Đồng Hiểu đã không còn căng thẳng như trước nữa rồi, bởi vì cô biết mẹ Thẩm Thần Bằng là một người phụ nữ vô cùng hiền hòa, biết người nhà anh rất dễ sống chung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]