Chu Vũ Vi cau mày, “Ở nhà có mỗi mình mẹ, trước giờ mẹ không nấu cơm, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu, tiền ba con vất vả kiếm được còn phải giữ lại sau này cho em trai con lấy vợ.”
Chu Vũ Vị nói rồi quay sang Thẩm Thần Bằng, “Xin lỗi cháu, bác tưởng hai đứa ăn cơm rồi mới đến, lần trước Đồng Hiểu từ Bắc Kinh về, buổi tối mới về đến nhà.” Thẩm Thần Bằng cười, “Không sao đâu bác gái.” Đồng Hiểu khó chịu trong lòng, cô đã sớm nói với Chu Vũ Vi là về nhà ăn trưa rồi, có lẽ là bà ta cố ý
“Em đi nấu cho anh bát mì, hoặc là chúng ta đi ra ngoài ăn.” Thẩm Thần Bằng vuốt tóc cô, “Ăn mì em nấu đi, ngon hơn bất cứ món ăn nào ngoài hàng.” “Vậy anh ngồi ở đây một lúc, em đi nấu mì.” Đồng Hiểu quay người vào phòng bếp, Chu Vũ Vi ngồi xuống đối diện Thẩm Thần Bằng, cưới hỏi, “Nghe Đồng Hiểu nhà bác nói cháu là người Bắc Kinh, ba mẹ đều là công chức, chắc là cuộc sống không tệ nhỉ?”
Khóe miệng Thẩm Thần Bằng giật giật, bị câu “ba mẹ đều là công chức” chấn động
Thẩm Thần Bằng gật đầu cười.
“Nhà bác thì khác, từ nhỏ đã phải nuôi ba đứa bé
Bác và ba nó bị nghỉ việc từ rất nhiều năm trước, cuộc sống có thể nói là rất nghèo khó
Bây giờ ba nó vác xi măng trên công trường kiểm ít tiền, tiền mỗi tháng nhà bác kiếm được rất ít
Cháu sẽ không để ý điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475243/chuong-813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.