Đông Hiểu thở dài, “Mẹ, đừng nói nhiều như vậy, con và anh ấy vẫn chưa đến bước kết hôn”
“Mẹ mặc kệ, nếu đã dẫn về nhà thì cũng gần như vậy rồi
Tóm lại, không lấy ra được hai trăm nghìn tệ thì đừng có dẫn cậu ta về đây.” Chu Vũ nói rồi cúp điện thoại
Đồng Hiểu mệt mỏi dựa vào lan can, trái tim lạnh như băng
Cô gần như có thể tưởng tượng được cảnh dẫn Thẩm Thần Bằng về nhà, mẹ cô mở miệng đòi anh tiền sính lễ, Thẩm Thần Bằng nhất định sẽ cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn và chán ghét
Thấy sắp đến cuối tuần, Đồng Hiểu càng ngày càng căng thẳng hơn
Đêm hôm đó, Thẩm Thần Bằng đè ở trên người cô vận động, nhưng Đồng Hiểu lại suy nghĩ đến việc ngày mai về nhà và vẻ mặt chanh chua khắc nghiệt của Chu Vũ Vi
Thẩm Thần Bằng cau mày lại, vỗ nhẹ vào má cô, “Em đang nghĩ đến ai thế? Chuyên tâm cho anh.” Sau một trận mây mưa, cô dựa vào trong lòng Thẩm Thần Bằng, thấp giọng nói với anh, “Thẩm Thần Bằng, người nhà em...” “A, ngày mai là có thể gặp người nhà em rồi, yên tâm đi, anh sẽ không khiến em mất mặt đâu.” Anh nói rồi gác cái chân dài lên người cô, ngủ say
Đợi anh ngủ say rồi, Đồng Hiểu nhẹ nhàng đẩy chân anh ra, vén chăn lên xuống giường
Cô đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm nơi thành phố xinh đẹp này, đột nhiên có cảm giác không chân thật
Cô chỉ là một cô gái bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475242/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.