Chương trước
Chương sau
Đồng Hiểu cau mày, “Cậu định ở bên Thẩm Thần Phong à?” “Nếu như tớ ở bên Thẩm Thần Phong có thể giúp cho sự nghiệp của ba tớ lên như diều gặp gió, vậy thì tớ cũng chấp nhận

Dù sao ông ấy đã nuôi tớ bao nhiêu năm nay, cũng đến lúc tớ phải báo đáp ông ấy rồi.”

“Hân Văn, cậu đừng giận dỗi nữa

Cậu và Thẩm Thần Phong là do uống say nên mới xảy ra chuyện như vậy, cho dù Chương Lâm Vẫn biết thì cũng sẽ không trách cậu đâu.” Chung Hân Văn cười tự giễu, “Đồng Hiểu, cậu không cần an ủi tớ nữa, tớ thật sự đã nghĩ thông suốt rồi, thay vì cứ âm thầm yêu một người không yêu mình, chi bằng cống hiến một chút gì đó cho ba tớ.” Đồng Hiểu mím môi, không nói thêm gì nữa

“Đồng Hiểu, hôm nay tớ vẫn muốn xin nghỉ thêm một ngày nữa, lát nữa tớ sẽ bảo lái xe nhà tớ đưa cậu về.”

Đồng Hiểu gật đầu

Hai người cùng nhau xuống nhà ăn sáng, ông Chung đang ngồi trong phòng ăn đọc báo.

“Cháu chào chú Chung.” Đồng Hiểu lễ phép chào

Ông Chung hiền hậu mỉm cười, nói: “Hiểu Hiểu đến chơi à, lâu lắm không gặp cháu rồi, nửa đêm hôm qua chú mới về đến nhà, nếu không thì đã có thể đánh với cháu một ván cờ rồi.”

“Chú Chung, để hôm khác cháu sẽ chơi cờ với chú.” “Được, cứ như vậy nhé, sau này nhất định phải thường xuyên đến nhà chơi, cháu là bạn thân nhất của Hân Văn đấy.”

Cả nhà ngồi ăn sáng cùng nhau, bà Chung và Chung Hân Nhiên cũng đều có mặt

Sắc mặt bà Chung không tốt lắm, bà ta lạnh lùng quái gở nói: “Nhiều thêm một người, tôi cảm thấy không quen.” Chung Hân Văn không vui, “Mẹ cả, mẹ có ý gì thế?” “Không có ý gì, Hân Văn, con cứ nhạy cảm quá.” Ông Chung cau mày, “Ăn bữa cơm cũng có thể cãi nhau, trong nhà còn đang có khách nữa, không ra cái gì cả.”

Những lời nói này rõ ràng là nói với bà Chung, bà Chung trợn mắt, không dám nói thêm gì nữa

Ông Chung quay sang nói với Chung Hân Văn, “Hân Văn, con xem mắt với con trai nhà họ Thẩm, cảm thấy thế nào?”

“Không đáng tin.”

“Là sao? Ba biết Thần Phong từ lúc nó còn nhỏ đến lớn, nó là đứa rất có năng lực, cũng rất có gia giáo, là người đàn ông tốt hiếm có.”

Chung Hân Văn hừ lạnh, “Nếu như con ở bên anh ta có thể làm cho sự nghiệp của ba thêm thuận lợi, vậy thì tất cả đều nghe theo ba.”

Ông Chung hơi khựng lại, cười nói: “Con bé ngốc này, con nói gì thế, chẳng phải ba là vì muốn tốt cho con sao? Nếu thích thì các con cứ qua lại, nếu không thích thì cũng không miễn cưỡng con

Tóm lại, con vui là quan trọng nhất.” Ăn xong bữa sáng, Chung Hân Văn bảo tài xế đưa Đồng Hiểu đến trường

Ông Chung ngăn lại, “Ba cũng đang định ra ngoài, tiện thể để ba đưa Hiểu Hiểu đi luôn.” Ngồi trên xe chuyên dụng của Chung Dật Chính, Đồng Hiểu cảm thấy tự nhiên

Phía sau còn có hai lính cảnh vệ ngồi rất nghiêm túc, gần như bất cứ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Đồng Hiểu, sợ cô có bất cứ hành động gì

Hình như Chung Dật Chính nhìn ra được suy nghĩ của cô, ông cười nói: “Đồng Hiểu, cháu không cần phải để ý, cứ coi như họ không tồn tại đi.” Đồng Hiểu cười ngượng ngùng

“Đồng Hiểu, thật sự chú vẫn luôn muốn cảm ơn cháu

Nói thật với cháu, cháu không chỉ là bạn thân nhất của Hân Văn nhà chú, cháu còn là bạn duy nhất của nó

Năm nó mười tuổi, chú đón nó về nhà họ Chung, nó vẫn không thể nào hòa nhập được với gia đình, nó vẫn luôn cảm thấy tất cả những người xung quanh đều sẽ hại nó

Đổi sang một trường mới, giáo viên cũng nói nó không thể hòa nhập được với các bạn, rất không tin tưởng những người xung quanh

Chủ đã nghĩ rất nhiều cách, thậm chí mời cả bác sĩ tâm lý, nhưng đều không có tác dụng

Tình trạng này cứ kéo dài mãi đến khi nó lên đại học

Chú phát hiện ra sau khi lên đại học, nó trở nên cởi mở hơn rất nhiều

Lần đầu tiên nó đưa cháu về nhà ăn cơm, chú đã rất ngạc nhiên, cũng rất vui

Tóm lại, chú vô cùng cảm ơn cháu.”

Nghe Chung Dật Chính nói những lời này, Đồng Hiểu cũng nhớ lại những kỷ niệm thời đại học của họ

Lúc mới vào trường, Đồng Hiểu và Chung Hân Văn đều là hai người hướng nội, cuối cùng lại trở thành bạn thân của nhau, cũng dần dần hòa nhập với người khác

“Con gái lớn và con gái nhỏ của chủ tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, chú lo lắng cho Hân Văn hơn

Nói thật thì chúng nó rất nhiều, chú đón nó về nhà họ Chung nhưng lại bận lo sự nghiệp, rất ít thời gian ở bên cạnh nó

Thật ra chú cũng biết, người chú yêu đối xử với nó không tốt lắm, nhưng có rất nhiều chuyện, trong lòng hiểu rõ mà lực bất tòng tâm.”

Đồng Hiểu không thể nhịn được, nói, “Chú, chú đã rất tốt với Hân Văn rồi.” Chung Dật Chính cười, “Cho dù có đối xử tốt với nó thế nào đi nữa, con bé này cũng đều sẽ hiểu lầm

Chú biết nó luôn thích con trai nhà họ Chương, chỉ tiếc là con trai nhà đó lại không để ý đến nó

Lần này chú sắp xếp cho nó gặp mặt con trai nhà họ Thấm, cháu là bạn tốt nhất của nó, nó có nói gì với cháu không?”

Mãi đến lúc này, Đồng Hiểu mới hiểu, Chung Dật Chính nói nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn biết được tin tức từ cô

Là một người ba, yêu thương Chung Hân Văn là điều không thể nghi ngờ, thế nhưng đối với ông ấy mà nói, chuyện quan trọng hơn vẫn là sự nghiệp của mình

Đồng Hiểu khẽ nói, “Hân Văn không nói gì với cháu, dù sao cậu ấy cũng quá yêu Chương Lâm Văn, nhất thời không có cách nào chấp nhận một người khác được.” “Đúng vậy, chủ có thể hiểu, vậy nên chú hy vọng cháu có thể giúp chú khuyên nó

Con trai nhà họ Chương không thích hợp với Hân Văn nhà chú lắm.” Sau đó Đồng Hiểu không nói gì nữa, cô biết vì sao Chương Lâm Vân không thích hợp với Chung Hân Văn, bởi địa vị nhà họ Chương không lớn mạnh như nhà họ Thẩm.

Cô chịu đựng suốt quãng đường, cuối cùng cũng đến trường.

Xe dừng trước cổng trường, Đồng Hiểu đang định xuống xe, Chung Dật Chính đột nhiên hỏi, “Đồng Hiểu, nghe nói cháu và cậu hai nhà họ Thẩm có qua lại với nhau, có chuyện này sao?”

“Không ạ.” Chung Dật Chính cười, “Không có thì tốt, chú lấy thân phận là bề trên khuyên cháu, cháu hãy tránh xa cậu hai nhà họ Thẩm một chút, bọn cháu không thích hợp với nhau lắm, khoảng cách quá lớn.”

Đồng Hiểu gật đầu, “Cháu biết, cảm ơn chú đã đưa cháu đến trường.” Đồng Hiểu chào hỏi xong liền xuống xe

Chung Dật Chính nhìn bóng lưng gầy yếu của Đồng Hiểu, ông thật sự không hiểu mắt thẩm mỹ của thanh niên bây giờ, Thẩm Thần Bằng không thích Hân Nhiên mà lại thích Đồng Hiểu

Đồng Hiểu đến trường, nhìn thấy An Noãn đang nói chuyện với Hà Thu Đình

Nhìn thấy Đồng Hiểu, An Noãn cười chào hỏi, “Chào buổi sáng, cô Đồng.”

Đồng Hiểu cũng không biết vì sao, lúc đối mặt với An Noãn, cô luôn cảm thấy lúng túng, có lẽ là vì mối quan hệ với Thẩm Thần Bằng

“Cố Mạc, hôm nay cô đích thân đưa con đi học à?”

“Đúng vậy, hôm nay tôi không bận

Cô Đồng, có thể xin có chút thời gian nói chuyện được không, tôi có chút chuyện riêng muốn nói với cô.”

Đồng Hiểu khẽ gật đầu, cùng An Noãn đi ra khỏi lớp học, đứng trong hành lang bên ngoài lớp học.

“Đồng Hiểu, có phải cô và anh tôi đã quay lại với nhau rồi không?” Đồng Hiểu lắc đầu, “Không.” “Vậy à?” An Noãn khẽ cau mày, “Khoảng thời gian gần đây tâm trạng anh tôi rất không tốt, tôi còn tưởng là có liên quan đến cô, sau này anh ấy không tìm cô nữa à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.