Chương trước
Chương sau
“Anh ấy có tìm tôi, cứ quấn lấy tôi mãi.”

An Noãn hơi khựng lại, cô gái này cũng quá thành thật rồi

“Cố Mạc, tôi biết tình cảm anh em giữa cô và Thẩm Thần Bằng rất tốt, cổ nói chắc anh ấy sẽ nghe

Mong cô khuyên anh ấy giúp tôi, bảo anh ấy đừng đến tìm tôi nữa.” “Đồng Hiểu..

cô..

có phải là cô hiểu nhầm gì anh tôi không?”

Đồng Hiểu lắc đầu, “Không có hiểu nhầm gì cả, chỉ là tôi không thích anh ấy, anh ấy quấn lấy tôi mang đến cho tôi rất nhiều phiền phức.” An Noãn nghe xong những lời này thì cảm thấy tức giận, dù sao đối phương cũng là anh cô, Đồng Hiểu lại không hề nể mặt mà hạ thấp Thẩm Thần Bằng như vậy, điều này khiến cô không thoải mái

“Tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với anh tôi những lời này

Anh ấy mang đến phiền phức cho cô, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cô, có lẽ cũng chỉ vì anh ấy quá yêu cô.” Đồng Hiểu chỉ cảm thấy buồn cười, người như Thẩm Thần Bằng mà người nhà anh còn có thể tin anh biết yêu.

An Noãn về đến nhà, khó chịu trong lòng

Cô chạy đến phòng của Thẩm Thần Bằng, kéo chăn của Thẩm Thần Bằng ra, tức giận mắng, “Anh ở đây muốn chết muốn sống, người ta căn bản không để ý đến anh, anh nói xem anh là một người đàn ông, đến nỗi như vậy à? Vì một người phụ nữ mà ngày nào cũng uống say thì còn ra cái thể thống gì nữa

Nếu em là cô ấy, em cũng sẽ không thích anh.”

Thẩm Thần Bằng đang say nên vành mắt đỏ ửng, bực bội hét lên, “Uống say rồi sẽ không phải nghĩ đến nhiều nữa.”

An Noãn hít một hơi sâu, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Em vừa đưa Đinh Đinh đi học, gặp Đồng Hiểu, em nói chuyện với cô ấy mấy câu, thái độ của cô ấy rất tệ

Cô ấy bảo em chuyển lời đến anh, xin anh sau này đừng quấn lấy cô ấy nữa.”

“Anh, em thật sự không hiểu, ban đầu hai người vẫn rất tốt, tại sao lại ra nông nỗi này?”

Thẩm Thần Bằng ngồi im, thấp giọng kể lại tất cả những sự việc đã xảy ra cho An Noãn nghe

An Noãn nghe xong tức giận mắng, Thẩm Thần Bằng, anh đúng là không có đầu óc

Nếu như em là Đồng Hiểu, cả đời này em sẽ không bao giờ quay lại với anh.”

Thẩm Thần Bằng khó chịu nói, “Anh biết lỗi rồi.” “Biết lỗi rồi thì phải tìm cách mà bù đắp, con gái mà, anh nghĩ đủ cách đi mà dỗ dành cô ấy, có lẽ có thể đợi được đến một ngày cô ấy mềm lòng.” “Anh dỗ rồi, cầu xin rồi, đều không có tác dụng, bây giờ cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến anh.”

An Noãn hằng giọng, “thì..

trước đây mỗi lần Mạc Trọng Huy làm em tức giận, anh ấy đều sẽ tự hành hạ mình

Cô gái nhỏ bé như Đồng Hiểu, có lẽ cũng giống như em, thấy người khác làm tổn thương mình, có lẽ sẽ không nhẫn tâm.”

“Còn nữa, anh phải hạ mình, cho dù cô ấy có tức giận thế nào cũng không ngừng dỗ dành, có lẽ hiệu quả sẽ không tồi.” Nghe xong ý của An Noãn, Thẩm Thần Bằng làm như vậy thật, ngày nào anh cũng đến điểm danh ở chung cư của Đồng Hiểu, hạ mình thật thấp, lời xin lỗi nào cũng đều nói hết rồi, nhưng Đồng Hiểu hoàn toàn không động lòng.

Anh thậm chí còn mang cả dao qua đó, uy hiếp Đồng Hiểu, “Nếu như em không tha thứ cho anh, anh sẽ chết trước mặt em.” Anh kề dao lên cổ mình, con dao rất sắc nhọn, thậm chí đã cứa vào da trên cổ, chảy máu.

Nhưng Đồng Hiểu lại hờ hững nói một câu, “Có bản lĩnh thì anh chết luôn ở đây đi.”

Thẩm Thần Bằng ném con dao đi, tức giận, “Đồng Hiểu, rốt cuộc trái tim em làm bằng gì thế? Anh đã hạ mình như vậy rồi, em còn muốn thế nào nữa?” “Tôi không muốn thế nào cả, chỉ muốn anh biến mất khỏi tầm mắt tôi, nhìn thấy anh là tôi cảm thấy buồn nôn.” Thẩm Thần bằng phát hiện ra mỗi lần anh quyết định bám sống bám chết, cô đều sẽ tức giận bỏ đi

Đêm hôm đó, anh nghiến răng nghiến lợi nói với bản thân mình, cho dù Đồng Hiểu có dùng chổi đuổi anh đi thì anh cũng sẽ không đi.

Từ trước lúc cô tan làm, anh đã đợi ở chung cư của cô rồi

Đồng Hiểu vẫn như trước đây, tan làm xong cô sẽ đi chợ mua thức ăn rồi mới về.

Nhìn thấy Thẩm Thần Bằng, khóe miệng cô co rút, khinh thường hỏi, “Thẩm Thần Bằng, hôm nay lại nghĩ ra trò mới gì thế?”

“Hôm nay là sinh nhật anh, có thể đừng đuổi anh đi được không?” Anh gần như đang cầu xin.

Đồng Hiểu nhún vai, hờ hững nói: “Nếu đã là sinh nhật anh, tôi cũng không muốn nói ra những cầu làm tổn thương anh, xin anh hãy tự giác rời đi.”

“Đồng Hiểu, yêu cầu của anh không hề cao, chỉ muốn em ăn cùng anh một bữa cơm, như vậy cũng không được sao? Cho dù không phải là người yêu của nhau, bạn bè bình thường đến nhà, mời một bữa cơm cũng là điều nên làm đúng không?”

“Xin lỗi, anh không phải là bạn của tôi.”

Thẩm Thần Bằng tức giận, giữ chặt lấy vai cô, “Đồng Hiểu, nói cho anh biết, rốt cuộc trái tim em làm bằng gì thế? Cho dù làm bằng đá, anh đã hạ mình như vậy rồi, cũng nên mềm lòng chứ.”

“Thẩm Thần Bằng, tôi vẫn chỉ có câu nói đó, tôi thật sự càng ngày càng ghét anh

Anh là thái tử gia Thẩm Thần Bằng, phụ nữ xung quanh anh nhiều như vậy, muốn người thế nào mà chẳng có, cần gì phải bám lấy một cô gái bình thường như tôi?”

“Đồng Hiểu!” “Thẩm Thần Bằng, tôi xin anh, xin anh hãy rời khỏi thế giới của tôi đi! Đời này tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông bình thường, sống một cuộc sống bình thường, người như anh, tôi không thể với tới được.”

Thẩm Thần Bằng không nghe những lời cô nói, vội ôm cô vào lòng, thì thầm: “Đồng Hiểu, xin lỗi em, anh biết trước đây anh đã làm những chuyện khiến em tổn thương

Anh không nên hiểu lầm em và Chương Lâm Vân, anh không nên tức giận rồi lại tìm người phụ nữ khác

Nhưng xin em hãy tin anh, ngay từ đầu tình yêu của anh dành cho em là chân thật, anh thực sự rất yêu em.” Giây phút đó, Đồng Hiểu chỉ cảm thấy lòng mình rất lạnh, rất lạnh.

Trong vô số ngày, cô vẫn luôn nghĩ, nếu như cô và Thẩm Thần Bằng không chia tay, liệu có thể giữ được con của bọn họ không? Đã từng đau khổ, tỉnh ngộ rồi thì không thể tiếp tục sai lầm được nữa, cho dù những lời tỏ tình của anh đều vô cùng ngọt ngào.

Đồng Hiểu đẩy nhẹ tay Thẩm Thần Bằng ra, lạnh lùng hỏi: “Có phải anh cảm thấy tôi từ chối anh rất nhiều lần khiến anh mất mặt, nếu như tôi lại để anh theo đuổi được, có phải anh sẽ nhanh chóng bỏ rơi tôi không?”

“Đồng Hiểu, đừng nói như vậy, anh thật lòng với em.” Đồng Hiểu không nói gì mà lẳng lặng mở cửa vào nhà

Thẩm Thần Bằng cảm thấy hơi lạ, nhưng anh cũng không bỏ qua cơ hội này, đi vào theo cô

Vừa vào nhà, Đồng Hiểu liền ném đồ ăn xuống đất, bắt đầu cởi quần áo trước mặt Thẩm Thần Bằng

Thẩm Thần Bằng ngây người, khẽ gọi tên cố, “Đồng Hiểu.” “Thẩm Thần Bằng, anh chỉ muốn cơ thể tôi đúng không? Cơ thể này anh vẫn chưa chơi đủ à?” Thẩm Thần Bằng ấn hai tay cô lại, khó chịu, “Đồng Hiểu, trong mắt em, rốt cuộc anh cầm thú đến thế nào? Anh muốn ở bên em không chỉ là vì cơ thể của em

Anh thật sự yêu em, từ khi bắt đầu đều là vì yêu nên mới theo đuổi em.”

Đồng Hiểu hất tay anh ra, vừa khóc vừa cởi quần áo

“Thẩm Thần Bằng, còn phải bao lâu nữa anh mới chơi đủ?” “Đủ rồi!” Anh hét lên, “Đồng Hiểu, đừng dùng cách này làm nhục anh nữa, cũng đừng dùng cách này để chà đạp bản thân mình nữa!” Thẩm Thần Bằng mặc lại quần áo giúp Đồng Hiểu rồi quay người rời khỏi chung cư của cô.

Sau ngày hôm đó, cuộc sống của Đồng Hiểu khôi phục lại như cũ

Thẩm Thần Bằng hoàn toàn biến mất trước mắt cô, suốt một tháng anh không hề xuất hiện một lần nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.