Chương trước
Chương sau
Tắm xong, người của khách sạn đã đưa quần áo của anh ta đến

Thay quần áo xong, Thẩm Thần Phong đến bên cạnh giường, Chung Hân Văn vẫn vùi đầu trong chăn khóc thút thít.

Anh ta cầm lấy điện thoại cổ rồi lưu lại số điện thoại của mình vào đó.

“Tôi đã lưu số điện thoại của tôi vào máy cô rồi, có việc gì thì gọi cho tôi

Nhớ lát nữa đi về phải qua hiệu thuốc mua thuốc tránh thai.” Chung Hân Văn cướp lấy điện thoại của mình, đập mạnh lên người anh ta, “Thẩm Thần Phong, anh cút đi!” Đồng Hiểu đến lớp của Chung Hân Văn để tìm thì mới biết hôm nay Chung Hân Văn xin nghỉ

Đồng Hiểu bắt đầu lo lắng, sợ chuyện đêm qua của Chương Lâm Vân đã khiến cô phải chịu một cú đả kích lớn.

Cô gọi điện cho Chung Hân Văn, chuông reo rất lâu nhưng không ai nghe máy.

Đồng Hiểu gọi cho cô cả ngày, mãi đến lúc tan lớp mới gọi được

“Hân Văn, cậu ở đâu? Tại sao không nghe điện thoại của tớ?”

Chung Hân Văn ở đầu dây bên kia thấp giọng nói, “Đồng Hiểu, tớ bị ốm rồi

Điện thoại để chế độ im lặng, xin lỗi cậu.” “Cậu ốm à? Có chuyện gì vậy? Không phải hôm qua vẫn bình thường sao?”

“Đúng vậy, hôm nay tớ hơi khó chịu nên đã xin nghỉ một ngày, nhưng bây giờ tớ đỡ rồi, cậu không cần phải lo cho tớ

Hôm nay tớ cũng không thể đi ăn tối cùng cậu, hay là cậu gọi điện cho Chương Lâm Vân bảo anh ấy đưa cậu đi ăn.”

Đồng Hiểu cau mày, “Hán Văn, tớ và Chương Lâm Văn không có gì cả, cậu đừng hiểu nhầm.”

“Không sao, Đồng Hiểu, thực sự không sao đâu, cho dù hai người có gì đi chăng nữa tớ cũng sẽ không tức giận đâu, tớ sẽ chúc phúc cho hai người.” “Hân Văn, bây giờ cậu có ở nhà không? Tớ đến thăm cậu nhé? “Không cần đâu, tớ chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe rồi.” “Nhưng tớ thật sự rất lo cho cậu.”

Đồng Hiểu mua một ít hoa quả và đồ bổ đến nhà họ Chung, cô đã đến đó mấy lần rồi, ở nhà họ Chung ngoài bà Chung ra thì những người khác đều rất hòa nhã.

Nhưng lần nào Đồng Hiểu đến cũng gặp bà Chung

Bà Chung nhìn Đồng Hiểu một cái, khinh thường nói: “Ồ, thì ra là bạn của Hân Văn à, tôi còn tưởng là ai cơ chứ.”

“Cô, cháu nghe nói Hân Văn bị ốm nên cháu nên thăm cậu ấy.”

“Chậc chậc, con gái bây giờ thật là có thủ đoạn, nịnh hót cũng phải đến tận nhà

Chỉ tiếc là Chung Hân Văn cũng chỉ là một đứa con riêng, cô lấy lòng nó cũng vô dụng, nó cũng không thể cho cô cái gì cả.” Đồng Hiểu cắn nhẹ môi, “Cô à, cháu có thể đi vào thăm Hân Văn được không?”

“Đi đi, đi đi, con bé đáng chết này cả đêm hôm qua không về nhà, mới sáng sớm về đến nhà đã như con chó điên, nhìn thấy ai cũng cắn

Người do người không có giáo dục sinh ra thì vẫn là người không có giáo dục, đúng là làm mất mặt nhà họ Chung chúng tôi.”

Đồng Hiểu đi lên tầng, vừa khéo gặp Chung Hân Nhiên đi từ phòng ra, cô ta kinh ngạc, “Đồng Hiểu, sao em lại đến đây?” “Em nghe nói Hân Văn bị ốm nên đến thăm cậu ấy.” “Vậy à, chị còn tưởng là vì chuyện của Chương Lâm Văn cơ.” Đồng Hiểu nghi ngờ, “Chuyện của Chương Lâm Văn? Anh ấy làm sao?” Chung Hân Nhiên ngạc nhiên, “Em vẫn không biết à? Anh Thẩm đã ra lệnh thắt cổ công ty của Chương Lâm Vân, không ai dám hợp tác với anh ta, Chính phủ cũng không ưu đãi cho anh ta nữa

Tóm lại, bây giờ Chương Lâm Vân rất thảm

Anh Thẩm đã nói thì trong giới khó có ai dám không nghe

Thực ra anh Thẩm đã sớm o bế anh ta rồi, hồi đó không cho bất cứ ai trong giới qua lại với anh ta

Lần này càng khoa trương hơn, động vào cả công ty của anh ta

Những chuyện này chị cứ nghĩ em đều biết chứ?” Tim Đồng Hiểu thắt lại, cuối cùng cô đã làm hại Chương Lâm Vân rồi.

“Đồng Hiểu, hình như anh Thẩm vẫn còn tình cảm với em, bạn gái trước của anh ấy đã bị anh ấy đá rồi.”

“À đúng rồi, Chung Hân Văn điên rồi, em mau vào khuyên nó đi.” Đồng Hiểu không quan tâm đến chuyện gì khác, gõ cửa phòng Chung Hân Văn.

“Đồng Hiểu, tớ biết là cậu, cậu mau vào đi.” Đồng Hiểu đi vào, lúc này Chung Hân Văn đang cuộn mình trong chăn, mắt sưng lên vì khóc

Cô vội bước vào, lo lắng hỏi: “Cậu không thoải mái chỗ nào, sao sắc mặt lại kém vậy?” Nước mắt Chung Hân Văn chảy xuống, cô ngồi dậy ôm lấy Đồng Hiểu khóc lớn.

“Làm sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?” Đồng Hiểu lo lắng.

Chung Hân Văn vừa khóc vừa ôm Đồng Hiểu, nghẹn ngào nói sự thật, “Đồng Hiểu, tớ đã phát sinh quan hệ với người khác rồi

Lần đầu tiên của tớ, tớ vốn muốn giữ cho Chương Lâm Vân, nhưng hôm qua tớ uống say và đã trao cho một người đàn ông khác

Tớ rất buồn, tớ thật sự rất buồn!” Đồng Hiểu há hốc mồm, lượng tin tức quá lớn, cô không tiếp nhận nổi.

“Hân Văn, cậu nói cậu đã phát sinh quan hệ với ai?”

“Ba tớ bắt tớ đi xem mặt, hôm qua tớ đã đi xem mặt với Thẩm Thần Phong, sau đó bọn tớ đều uống nhiều, sáng sớm tỉnh dậy, tớ và anh ta đã trần trụi nằm trên giường trong khách sạn, trên ga trải giường còn có cả máu

Lần đầu tiên của tớ không còn nữa rồi, lại còn trao cho một tên cầm thú!” Đồng Hiểu nhất thời không biết phải an ủi cô thế nào.

Tình một đêm sau khi uống say, chuyện như vậy cô đã nghe rất nhiều lần, nhưng lúc thật sự xảy ra bên cạnh mình, cô vẫn cảm thấy không chấp nhận nổi.

Đêm hôm đó, Đồng Hiểu ở lại nhà họ Chung cùng với Chung Hân Văn

Cô không biết phải nói như thế nào để an ủi Chung Hân Văn, nhưng chỉ cần ở bên cô ấy là Đồng Hiểu có thể yên tâm hơn nhiều

Chung Hân Văn một lòng với Chương Lâm Văn, hồi đại học cô ấy và Đồng Hiểu trò chuyện cả đêm, cô ấy thường hay tưởng tượng, sau này có một ngày sẽ gả cho Chương Lâm Vân, đem tất cả những gì tốt đẹp nhất trao cho anh ta

Nói ra thì có lẽ không ai có thể tin, thậm chí ngay cả nụ hôn đầu cô ấy cũng vẫn giữ cho Chương Lâm Vân.

Qua một đêm, chẳng còn lại gì nữa, sự đả kích mà nội tâm phải gánh chịu quá lớn.

Có Đồng Hiểu ở bên cạnh, Chung Hân Văn yên tâm ngủ, nhưng trong giấc mơ cô vẫn cứ rơi nước mắt.

Đồng Hiểu cũng không thể ngủ được, nhìn thấy cô ấy như vậy, cô không thể nào nói ra được nỗi buồn trong lòng

Cô không thể tưởng tượng được, phải yêu sâu đậm thế nào thì mới có thể đến mức như vậy.

Đồng Hiểu nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô ấy, đắp chăn cho cô ấy

Cô không buồn ngủ, nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ

Màn đêm tối đen, quá yên tĩnh, căn biệt thự nhà họ Chung cách trung tâm thành phố rất xa, ở đây thậm chí không nghe thấy tiếng còi xe ô tô, có cảm giác như chốn bồng lai tiên cảnh

Chung Hân Văn có chung cư ở trong thành phố, nhưng đến bây giờ ba cô ấy vẫn không cho phép cô ấy dọn ra khỏi nhà họ Chung.

Thực ra Đồng Hiểu thấy ông Chung vẫn rất cưng chiều Chung Hân Văn, chỉ là người nào đó có phúc mà không biết hưởng.

Sáng hôm sau, Chung Hân Văn tỉnh từ rất sớm, nhìn thấy Đồng Hiểu đứng bên cửa sổ, cô cau mày hỏi: “Đồng Hiểu, cậu không ngủ chút nào à?” Đồng Hiểu ngồi lên giường, “Hân Văn, cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Chung Hân Văn vươn vai một cái, thoải mái nói: “Tớ nghĩ thông rồi, cho dù xảy ra chuyện gì thì vẫn phải tiếp tục sống

Dù sao Chương Lâm Vân cũng không yêu tớ, cả đời này tớ đã định trước không thể trở thành người phụ nữ của anh ấy

Nếu đã không thể ở bên cạnh người mình yêu, vậy thì ở ở bên ai cũng đều như nhau cả.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.