“Sao có thể chứ, rất đắt đấy.”
“Tùy cô, cô không lấy, tôi sẽ ném đi.”
Hà Thu Đình thở dài, “Đồng Hiểu, thật ra tôi cảm thấy cô làm thế này cũng hơi quá
Có thể trước đây anh Thẩm đã làm chuyện gì đó tổn thương cô, nhưng bây giờ anh ấy đã thay đổi thái độ, đối xử tốt với cô như vậy, đáng được tha thứ
Mặc dù tôi rất ngưỡng mộ cô, nhưng vẫn muốn nói một câu thật lòng, bỏ qua một người ưu tú như vậy, sau này sẽ khó tìm được đấy.”
Hôm nay là buổi học chính trị hàng tuần, Thẩm Thần Bằng đã chờ Đồng Hiểu ngoài trường học từ sớm, nhìn thấy rất nhiều người đi ra nhưng vẫn chưa thấy Đồng Hiểu xuất hiện
Nhìn thấy Hà Thu Đình lái xe ra, anh nhìn về phía tay lái phụ, xác nhận Đồng Hiểu không có trên xe
Nhưng mà anh lại nhìn thấy một bó hoa hồng rực rỡ, hình như khá quen.
Lông mày hơi nhíu lại, anh biết hoa hằng ngày anh cho người đem đến đều bị Đồng Hiểu ném đi
Nhưng ném đi là một chuyện, còn cho người khác lại là một chuyện khác, trong lòng anh thấy khó chịu
Cuối cùng Đồng Hiểu cũng đi ra
Anh dừng xe trước mặt cô, cô làm như không thấy, vẫn đi thẳng về phía trước.
Anh nhẫn nại đi theo cô, không ngừng ấn còi, Đồng Hiểu vẫn thờ ơ
“Kít” một tiếng, anh dừng xe chắn ngang trước mặt cô, mở cửa xuống xe
Đồng Hiểu dừng bước, lạnh lùng nhìn anh.
Anh đi đến trước mặt cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475206/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.