Chung Hân Nhiên lại uống thêm một hớp rượu, say khướt nói: “Thật ra tao cũng rất hâm mộ Đồng Hiểu, chí ít cũng đã từng được anh ấy thật lòng yêu thương.”
“Chị không biết Đồng Hiểu phải chịu đựng những gì, chị không có tư cách bình luận về chuyện tình cảm của bọn họ!” “Đồng Hiểu thế nào?”
Ánh mắt Chung Hân Văn tỉnh táo đôi chút, “Không nói nữa, chúng ta về nhà đi, mai tôi còn phải đi làm, không rảnh rỗi như chị, ngày ngày vui chơi với đám cậu ấm cô chiêu, không làm việc gì đàng hoàng.” Sau ngày khai giảng, chuyện Thẩm Thần Bằng kéo Đồng Hiểu ra hành lang đã bị truyền đi khắp trường
Thậm chí trong lời đồn còn có thêm mắm dặm muối, trở thành một chuyện xấu xa không hợp phép tắc
Nói bọn họ ở trường học ngang nhiên hôn nhau, có người còn nói Thẩm Thần Bằng và Đồng Hiểu làm chuyện không nên nói ra ngoài ở hành lang
Tin tức xôn xao khiển Đồng Hiểu không chịu nổi
Đi trong sân trường, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt soi mói và xem thường nhìn cô.
Cố định giải thích, nhưng loại chuyện này nên giải thích thế nào
Cô chỉ hi vọng chuyện xấu sẽ tự biến mất.
Nhưng mà Thẩm Thần Bằng lại rất không hợp tác, liên tục một tuần, ngày nào anh cũng đưa đón Đinh Đinh, rất chịu khó đến trường học
Hành động này làm tăng thêm sự ngờ vực vô căn cứ của mọi người.
Ngay cả Hà Thu Đình cũng hỏi cô, “Đồng Hiểu, có phải cô và anh Thẩm đã quay lại rồi không? Nếu thật sự quay lại, cô cứ nói với tôi, lần này tôi sẽ chúc phúc cho hai người.”
“Không, tôi đã nói tôi và anh ta không thể nào.”
Hà Thu Đình nhún vai, “Nhưng anh Thẩm hình như vẫn có ý với cô.” “Anh ta cố ý muốn khiến tôi xấu hổ trước mặt đồng nghiệp” “Tại sao anh ta phải làm như thế, tôi thấy anh ta vẫn muốn theo đuổi cô đấy.” Việc làm của Thẩm Thần Bằng đã đem đến rắc rối lớn cho Đồng Hiểu
Anh không chỉ thường xuyên đến trường học mà còn thường xuyên đến khu nhà trọ, đậu xe bên dưới phòng trọ của cô, đùa giỡn cô
Nhưng lần nào anh cũng bị Đồng Hiểu chọc cho tức gần chết
Hôm nay hết giờ làm, Đồng Hiểu đi mua đồ ăn về, lại nhìn thấy xe Thẩm Thần Bằng dừng ở đó
Đồng Hiểu không nhìn anh, đi thẳng vào nhà trọ
Thẩm Thần Bằng gọi cô lại, đi theo cô vào thang máy.
Đến tầng của mình, Đồng Hiểu đi ra, Thẩm Thần Bằng cũng đi theo.
Cô không kìm chế nổi nữa, xoay người lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?” “Tôi đói bụng, thấy em mua nhiều đồ ăn như vậy nên lên xin bữa cơm rau dưa.”
Đồng Hiểu cười lạnh, “Anh cho rằng anh là ai?”
Thẩm Thần Bằng nghĩ nghĩ, nói đùa, “Dù sao cũng là bạn trai cũ của em.” “Thẩm Thần Bằng, xin anh thu lại vẻ mặt kinh tởm đó đi
Lừa tôi được một lần, anh cho rằng tôi sẽ tiếp tục để anh lừa lần nữa?”
“Đồng Hiểu, tôi chưa từng lừa em! Khi đó ở cùng với em là thật lòng, sau này vì hiểu lầm mới chia tay.”
Đồng Hiểu hít một hơi thật sâu, “Thẩm Thần Bằng, chuyện quá khứ tôi không muốn nhắc lại nữa
Hôm nay chúng ta nói rõ ràng đi, bây giờ tôi rất chán ghét anh, hành vi của anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi, đồng nghiệp nói về tôi rất khó nghe
Tôi xin anh, cách xa tôi một chút được không?”
Anh nhíu mày, thản nhiên nói: “Tôi không làm được, tôi phát hiện tôi vẫn chưa quên được em.” “Thẩm Thần Bằng, anh là người đàn ông kinh tởm, vô lại, ti tiện nhất tôi từng gặp!” Anh híp mắt lại, từng bước dồn cô đến vách tường
“Người đàn ông kinh tởm nhất trên đời? Đồng Hiểu, em đã tặng tội danh hiệu này, bây giờ tôi sẽ cho em nếm thử mùi vị kinh tởm của tôi.”
Anh ép cô lên tường, nắm chặt cằm cô, cúi người ngậm lấy môi cô
Động tác của anh rất nhanh, cô không ngờ đến, cũng không kịp phản ứng.
Ý thức được anh đang làm gì, cô giãy giụa hết sức mình, dùng sức kéo tóc của anh nhưng anh quá cao so với cô
Cô cắn mạnh một cái vào môi anh, không biết là cắn được anh hay cắn phải mình, mùi máu tươi tràn ra trong miệng hai người
Anh vẫn không buông cô ra, gần như gặm cắn cô
Thang máy “Tinh...” một tiếng, hai người đều ngẩn ra
Là đôi vợ chồng già ở phòng đối diện, hai người già bĩu môi thở dài, “Giới trẻ bây giờ thực là không thể nói nổi, chẳng có một chút xấu hổ nào cả.”
Hai người già đi vào nhà, Đồng Hiểu cũng nhân lúc Thẩm Thần Bằng còn đứng ngây ra phi vào nhà đóng sầm cửa lại
“Đồng Hiểu, mở cửa!”
Đồng Hiểu ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt lấy cơ thể mình, lạnh lùng nói: “Thẩm Thần Bằng, anh cút đi.” Đồng Hiểu không biết vì sao Thẩm Thần Bằng đột nhiên lại có hứng thú với cô
Mỗi ngày gửi đến trường một bó hoa tươi, không chỉ thế, hầu như ngày nào cũng chặn cô ở nhà trọ.
Nếu là trước đây, nhất định cô sẽ rất xúc động
Nhưng bây giờ, cho dù anh ta dâng cả thế giới đến trước mặt cô, cô cũng sẽ không động lòng.
Làm cảm động hay tổn thương một trái tim rất dễ, nhưng muốn làm ấm lại một trái tim đã chết thì rất khó khăn.
Sẽ không có người nào nguyện ý ngã xuống một cái bẫy đến hai lần
Hành động mãnh liệt của Thẩm Thần Bằng không khiến Đồng Hiểu rung động, nhưng lại khiến rất nhiều nữ giáo viên trong trường cảm động
Tất cả đều hâm mộ ghen ghét với Đồng Hiểu
Ngày nào Hà Thu Đình cũng nhắc trước mặt Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, nếu tôi là cô, tôi đã vội vã sà vào lòng anh ta rồi, sao cô lại cứng nhắc như vậy chứ? Cô có biết những loại hoa anh ta tặng cô mỗi ngày đắt thế nào không? Tất cả đều là hoa nhập khẩu, nghĩ đến đã thấy lãng mạn rồi, cô nên đồng ý đi.”
Đồng Hiểu chỉ cười nhạt, không nói gì
Hoa mỗi ngày Thẩm Thần Bằng tặng đều có người mang đến tận lớp học, sau khi hết giờ Đồng Hiểu đểu ném vào thùng rác
Một thời gian sau, các đồng nghiệp bắt đầu xôn xao bàn tán.
Có người nói, “Đồng Hiểu là giả vờ thanh cao, rõ ràng đã ở cùng nhau, còn giả vờ làm ngọc nữ trong trắng gì chứ?” Cũng có người nói, “Tôi thấy Đồng Hiểu đang lạt mềm buộc chặt, đàn ông đều thích như vậy.” Còn có người nói, “Đồng Hiểu làm cái gì vậy, người đàn ông tốt như thể tìm đến tận cửa còn không thích, tôi phải xem xem sau này cô ta có thể gả cho người đàn ông thể nào.” Tất cả mọi người dường như đều đánh giá cô không tốt, tất cả đều là lời chê bai.
Cô đã sớm hình thành thói quen, dù người khác có nói những lời này trước mặt cô, cô cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận.
Giống như Chung Hân Văn nói, miệng là của người khác, bọn họ không khống chế được
Đã đến giờ tan tầm, Hà Thu Đình nhìn thấy Đồng Hiểu cầm hoa chuẩn bị rời đi, cô ta cau mày hỏi, “Đồng Hiểu, cô lại định vứt đi sao?”
Đồng Hiểu gật đầu.
“Đẹp như vậy vứt đi rất tiếc, nếu không cho tôi đi?”
Đồng Hiểu dừng lại, lập tức đưa hoa cho cô ta, cười nói, “Sau này nếu như anh ta còn đưa hoa đến, tất cả đều cho cô.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]