Chương trước
Chương sau
“Nếu không, cậu cho tớ xuống ở chỗ nào đó, tớ không quấy rầy hai người.”

Chung Hân Văn nhướng mắt, “Chương Lâm Văn còn không mắng chết tớ à? Nghe nói cậu muốn ăn cơm với tớ, cậu biết anh ấy vui đến mức nào không? Đồng Hiểu, thật ra cậu có thể thử cân nhắc suy nghĩ một chút, Chương Lâm Vân là một người đàn ông không tệ

Cậu không tin anh ấy thì cũng phải tin mắt nhìn người của tớ.”

“Hân Văn!” Đồng Hiểu không vui nhíu mày.

“Đồng Hiểu, tớ biết cậu để ý đến cảm nhận của tớ

Tớ cam đoan không còn ý nghĩ gì khác

Tớ đã nghĩ kĩ rồi, cho dù không phải cậu, Chương Lâm Vân cũng không thể đi cùng tớ

Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ muốn kết hôn, cô gái may mắn kia cuối cùng sẽ xuất hiện thôi

Nếu như đã không phải là tớ, tớ hi vọng cậu chính là cô gái may mắn đó

Đồng Hiểu, tin tớ, theo Chương Lâm Vân, cậu nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

“Hân Văn, đừng nói nữa, tớ không có cảm giác với anh ta.”

Chung Hân Văn nhếch miệng, tức giận nói, “Thật đúng là không có mắt, người đàn ông tốt như Chương Vân Lâm so với tên thăng hoa Thẩm Thần Bằng kia, chẳng khác nào là trên trời với dưới đất.” Hai người đến câu lạc bộ, Chung Hân Văn nhìn thấy trên bàn ăn có thêm mấy món, đều là những món Đồng Hiểu thích ăn nhất

Sâu trong lòng cô vẫn có cảm giác chua xót

Cảm giác được yêu thương quả thật rất tốt, chỉ tiếc cô ngốc Đồng Hiểu mãi mãi không cảm nhận được tình yêu thầm lặng này.

“Đồng Hiểu, đã lâu không gặp.”

Chương Lâm Vân đứng dậy, cười tự nhiên.

Đồng Hiểu chỉ lạnh nhạt nói một câu, “Đã lâu không gặp.” Cô cảm thấy hôm nay chắc mình đã làm chuyện gì xấu nên mới gặp cả hai người bọn họ

Bữa ăn ba người diễn ra trong không khí hơi ngượng ngùng

Nhất là Chương Lâm Vân, anh ta hoàn toàn không để ý đến Chung Hân Văn đang ở đây, không ngừng gắp thức ăn cho Đồng Hiểu

“Anh Chương à, anh cũng bất công quá, dựa vào lý do gì mà chỉ gặp thức ăn cho Đồng Hiểu, anh thân với Đồng Hiểu hơn em sao? Anh không sợ em ghen à?”

Chương Lâm Vân: “Đừng làm loạn.”

“Chương Lâm Vân, anh quá bất công, chúng ta quen biết nhau đã mấy chục năm, anh mới biết Đồng Hiểu có mấy năm chứ mấy? Sao có vẻ như hai người quen nhau còn lâu hơn em vậy

Bữa tối này hẳn em nên tránh đi?” Chương Lâm Vân mỉm cười, gắp không ít đồ ăn vào bát Chung Hân Văn

Chung Hân Văn vẫn làm bộ không vui, “Rõ ràng là lấy lệ mà, tất cả đều không phải món em thích.”

“Được rồi, Hân Văn, em đừng trêu anh nữa, muốn ăn gì thì tự gắp đi.”

Bọn họ đã quen nhau mấy chục năm, nhưng nếu hỏi Chương Lâm Vân, Chung Hân Văn thích ăn gì, nhất định anh ta không trả lời được

Nhưng những đồ ăn anh ta gắp cho Đồng Hiểu đều là những món cô thích ăn nhất.

Suốt cả bữa cơm, người lúng túng nhất là Đồng Hiểu

Cô không ngừng nhìn về phía Chung Hân Văn, chỉ sợ cô ấy sẽ tức giận.

Cuối cùng cũng kết thúc, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

“Hân Văn, tớ nhớ ra mình còn chuyện chưa làm xong, hai người tiếp tục chơi đi, tớ phải về nhà trước.” Chung Hân Văn còn chưa đáp lại, Chương Lâm Vân đã đứng dậy, “Anh đưa em về.” Nhìn dáng vẻ vội vàng của anh ta, Chung Hân Văn cười tự giễu.

“Đồng Hiểu, để anh ấy đưa cậu về đi.”

Đồng Hiểu vội xua tay, “Không, không cần, tớ tự đi về được, rất gần mà.” Chương Lâm Vân không quan tâm, cầm chìa khóa đi ra cửa

Chung Hân Văn vỗ bả vai Đồng Hiểu, thản nhiên nói, “Không sao, đi thôi, để anh ấy đưa cậu về nhà.”

“Hân Văn, tớ...”

Chung Hân Văn nhìn đồng hồ, “Đồng Hiểu, không sao đâu, để anh ấy đưa cậu về

Tớ còn phải đi xem mắt, không đưa cậu về được.” Đồng Hiểu bị Chung Hân Văn đẩy vào trong ngực Chương Lâm Vân, Chương Lâm Vân thuận thế ôm lấy vai Đồng Hiểu, đưa cô ra khỏi câu lạc bộ

Nhìn thấy bóng lưng bọn họ rời đi, Chung Hân Văn không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống

Cô không trách Đồng Hiểu, cũng không trách Chương Lâm Vân

Tình yêu là thứ không cần lý do, yêu là yêu, không yêu là không yêu

Trước khi Đồng Hiểu xuất hiện, Chương Lâm Vân cũng không yêu cô, cô còn có thể trách ai? Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho ba cô, nói thật nhỏ với đầu bên kia, “Địa điểm xem mắt ở đâu? Bây giờ con đến còn kịp không?” Hôm nay lão già ép cô đi xem mặt, cô không muốn đi nên trốn nhà ra ngoài

Cô hẹn Chương Lâm Vân vì muốn hỏi một lần nữa là bọn họ có khả năng hay không

Cô còn muốn nói với anh ta rằng mình chuẩn bị đi xem mắt, xem anh ta có đau lòng chút nào không.

Trước khi Đồng Hiểu đến, khi cô nói xong, Chương Lâm Vân cười nói, “Đi xem mắt cũng tốt, cũng có cơ hội gặp gỡ nói chuyện, từ từ phát triển.” Lúc ấy cô cảm thấy mình giống kẻ ngốc, đã biết rõ đáp án rồi mà còn muốn nghe chính miệng anh ta nói ra

Miêu Dung ở nhà lấy cái chết ra để ép buộc Thẩm Thần Phong phải đi xem mắt

Anh ta đến nơi, chờ mãi không thấy đối phương đến nên định bỏ đi

Nhưng Miêu Dung nói nếu hai người không gặp nhau, bà sẽ chết cho anh ta xem

Thế là anh ta ngồi chờ ròng rã nửa tiếng đồng hồ.

Chờ mãi chờ mãi, anh ta lại cảm thấy thú vị, anh ta muốn xem mặt mũi đối phương thế nào mà lại có thể khiến thiếu gia nhà họ Thẩm như anh ta phải đợi lâu như vậy.

Đợi một tiếng, cuối cùng cũng có người ngồi xuống vị trí đối diện anh ta

Một cô gái hấp tấp, vừa ngồi xuống đã gọi bia

Phục vụ mang loại bia ngon nhất lên, cô liền cầm cốc uống ừng ực.

Lông mày Thẩm Thần Phong hơi cau lại, bây giờ còn có kiểu con gái không biết ý tứ như vậy sao?

Uống nửa cốc bia vào bụng, Chung Hân Văn mới hỏi anh ta, “Anh chính là Thẩm Thần Phong à? Ngoại hình trông không giống với gã anh trai lăng nhăng kia của anh lắm nhỉ?”

“Chúng tôi không phải anh em ruột.”

“Tôi biết, hai người là anh em họ

Nhưng dù thế nào, trên người hai người cũng chảy cùng một dòng máu, đều trăng hoa như nhau.”

Thẩm Thần Phong cười nhạt, “Cô chính là con gái út nhà họ Chung?”

“Đúng vậy, nói thẳng ra thì tôi là con riêng của nhà họ Chung

Cho nên anh tuyệt đối đừng tin lời ông già tôi, tôi cũng không phải thiên kim đại tiểu thư danh chính ngôn thuận, người đó là Chung Hân Nhiên, tôi chỉ là con gái của ông già với tình nhân, không xứng với nhà họ Thẩm cao quý của anh đâu

Nếu tôi gả vào nhà họ Thẩm, sẽ khiến các người mất mặt đấy.”

Thẩm Thần Phong nhìn thẳng vào cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, đột nhiên cảm thấy có hứng thú.

“Lần đầu tiên tôi gặp được người tự chế giễu chính mình

Cũng là lần đầu tiên tôi gặp một cô gái phóng khoáng như cổ.” Đêm đó, Chung Hân Văn uống rất nhiều, cùng Thẩm Thần Phong so kè từng cốc một

Cô chợt nhận ra, đối mặt với người xa lạ lại dễ thổ lộ những điều trong lòng mình hơn

“Anh nói xem, tôi yêu anh ấy như thế, tại sao anh ấy lại thích bạn của tôi, không hề để ý đến cảm nhận của tôi, còn ở trước mặt tôi làm những hành động che chở cậu ấy? Thật ra tôi chỉ là một cô gái nói, rõ ràng ghen ghét phát điện, nhưng lại cổ vũ bọn họ ở bên nhau.”

Thẩm Thần Phong nhíu mày, “Thất tình?”

“Ai thất tình? Chị đây cho đến bây giờ còn chưa từng yêu ai!” Chung Hân Văn đã uống khá nhiều, “Nếu như thầm mến cũng được tính thì chị đây đã yêu anh ấy mấy chục năm rồi

Mẹ anh ta chứ, biết từ lâu rồi mà không chịu chấp nhận tôi

Không đồng ý thì thôi, vì sao lại thích bạn của tôi? Anh ta để tôi ở đâu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.