Nhà họ Thẩm, tối hôm qua Thẩm Thần Bằng ăn cơm đoàn viên ở nhà xong rồi ra ngoài, đi mãi đến sáng hôm sau mới về.
Thẩm Diệc Minh dạy dỗ anh một trận
Nhưng anh lại không cho là đúng, “Thanh niên có cách đón năm mới của mình, ba quản được à?”
Thẩm Diệc Minh tức giận, “Đúng vậy, ba không quản được, trên thế giới này, còn có ai có thể quản được con chứ?”
An Noãn và Mạc Trọng Huy bế hai đứa bé xuống tầng nhận lì xì, nhưng lại thấy hai ba con đang cãi nhau không vui
Thẩm Tử Tinh chạy tới ôm lấy chân Thẩm Diệc Minh, dùng giọng non nớt nói: “Ông ngoại, lì xì”
Nhìn đứa bé đáng yêu, lửa giận của Thẩm Diệc Minh lập tức hết sạch, bế đứa bé lên, đưa bao lì xì đã chuẩn bị từ trước cho hai đứa bé
Hai đứa nhận được tiền lì xì rồi là chạy đi luôn.
“Hai đứa chạy đi đâu thể, qua đây ôm ông ngoại nào.” Đinh Đinh đắc ý nói, “Chúng cháu còn phải đi nhận lì xì của cụ ngoại nữa.” Hai đứa trẻ chạy một vòng trong nhà, thu hoạch rất lớn
Hai đứa cũng rất hiểu chuyện, cúi đầu chúc Tết từng người, dỗ cho ông cụ Thẩm và mọi người rất vui vẻ.
“Đinh Đinh, nào, gọi điện thoại chúc Tết cô giáo của con đi.
An Noãn nói một câu, Thẩm Thần Bằng rất nhạy cảm.
An Noãn làm như không nhìn thấy anh, bẩm số điện thoại của Đồng Hiểu cho Đinh Đinh nói chuyện với Đồng Hiểu.
Điện thoại kết nối, Đinh Đinh cau mày nói, “Mẹ, không phải cô Đồng?” An Noãn cầm điện thoại lên, khách sáo hỏi, “Xin chào, xin hỏi cô Đồng có đó không ạ?” “Đồng Hiểu nhà tôi đang sốt, ba mươi chín độ, uống thuốc hạ sốt, đang ngủ rồi.” “Ba mươi chín độ, đã đến bệnh viện khám chưa ạ?” An Noãn cố ý phóng đại âm thanh.
Ngực Thẩm Thần Bằng thắt lại.
“Không sao, uống chút thuốc là được
Đúng rồi, cô là ai thế? Bạn của Đồng Hiểu nhà tôi à?”
“À, cháu là phụ huynh học sinh, muốn gọi điện thoại cho cô Đồng chúc cô năm mới vui vẻ.”
Chu Vũ Vi vừa nghe thấy là phụ huynh học sinh lập tức phấn khởi, bà ta biết Đồng Hiểu dạy ở một học viện quý tộc ở Bắc Kinh, học sinh ở đó đều là con nhà giàu.
“Cô là phụ huynh học sinh à, người Bắc Kinh các cô thật là khách sáo
Là thế này, tôi là mẹ của Đồng Hiểu, cô có gì muốn nói với con gái tôi thì cứ nói với tôi đi, đợi con gái tôi tỉnh rồi, tôi sẽ chuyển lời cho nó.”
“Cháu chào cô, cháu muốn chúc cô Đồng năm mới vui vẻ, nếu cô Đồng bị bệnh, vậy hôm khác cháu bảo con trai cháu chúc Tết cổ Đồng sau.”
Cúp điện thoại, Chu Vũ Vi có chút thất vọng.
Đầu kia, An Noãn không vui nói: “Sao người nhà của Đồng Hiểu lại như vậy, sốt đến ba mươi chín độ lại không đưa cô ấy đến bệnh viện, nói cái gì mà uống chút thuốc giảm sốt là được rồi, thuốc giảm sốt đầu có thể tùy tiện uống được.”
Tiết Ngọc Lan nghe cũng thở dài, “Sao lại có kiểu người nhà như vậy chứ, sức khỏe của con cái là quan trọng hơn cả, nhìn con bé đó cũng rất đáng thương.” “Đúng vậy, thật đáng thương, cháu còn muốn đưa Đinh Đinh đến Cẩm Giang thăm cô ấy.” “Cháu không thích hợp đi đâu.” An Noãn và Tiết Ngọc Lan kẻ xướng người họa, hai người đều đang nhìn vẻ mặt Thẩm Thần Bằng.
Thẩm Thần Bằng hậm hực, “Mọi người nhìn con làm gì? Con đã sớm chia tay với cô ấy rồi, không liên quan.” “Đàn ông quả nhiên đều là thứ tuyệt tình, cho dù là bạn bình thường, lúc đối phương bị bệnh đi thăm một chút cũng là chuyện nên làm.”
“Anh không có nhiều thời gian rảnh như vậy.” Thẩm Thần Bằng nói rồi đi lên tầng.
Tối hôm qua chơi quá hăng, anh nằm ở trên giường muốn ngủ bù, nhưng lăn qua lăn lại chỉ cảm thấy phiền não, không thể ngủ được
Thẩm Thần Bằng cầm điện thoại lên, mở danh bạ ra mấy lần, nhìn cái tên quen thuộc, dãy số quen thuộc kia, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không bấm gọi
Anh tắt điện thoại, ép mình ngủ, nhưng vẫn không ngủ được
Trong đầu vô cùng hỗn loạn, anh cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa
Phiền não mở điện thoại ra, anh ấn dãy số quen thuộc đó, vang lên hai tiếng, không có ai nghe, anh lại cúp máy
Đồng Hiểu tỉnh dậy, vẫn cảm thấy mê man không tỉnh táo
Chu Vũ Vi dùng một cái khăn mặt lạnh buốt phủ lên trán cô, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, “Mẹ, cảm ơn mẹ”
Chu Vũ Vi mím môi, đưa điện thoại cho cô, “Này, sáng nay có không ít người gọi điện thoại cho con, mẹ nghe hai cuộc, đều là phụ huynh gọi đến, không nói gì, chỉ chúc Tết con
Sau đó còn có mấy cuộc điện thoại, mẹ không nghe nữa.”
Đồng Hiểu mở ghi chép cuộc gọi ra, đột nhiên nhìn thấy dãy số quen thuộc kia, cô nhìn đi nhìn lại, nhìn mãi.
Cô cười tự giễu, nhất định là bị sốt đến hồ đồ, hoa mắt rồi, hoặc là xuất hiện ảo giác.
Lần này cô bị cảm vô cùng nặng, kéo dài suốt một tuần vẫn không đỡ, Gần như ngày nào Đồng Hiểu cũng nằm ở trên giường, vô cùng mệt mỏi.
Đồng Ngạn Thiên nhìn cô mà đau lòng, nói: “Hiểu Hiểu, con đến bệnh viện khám xem sao, có phải sẩy thai xong khiến sức khỏe con yếu ớt hơn không?”
Chu Vũ Vi ở bên cạnh, thờ ơ, “Bị cảm thôi, ai bảo nó đang mùa đông lại chạy ra ngoài, không bị cảm lạnh mới là lạ
Cảm có nghiêm trọng thế nào cũng chỉ bảy ngày là sẽ hết, tôi thấy không cần đến bệnh viện dâu
Bây giờ bệnh viện đều rất vớ vẩn, con đi viện thể nào cũng bắt con nằm viện, kiểm tra đủ thứ, đừng có tốn tiền oan.”
Đồng Ngạn Thiến gầm lên giận dữ, “Sao bà có thể nói như vậy hả? Sức khỏe của con quan trọng hay là tiền quan trọng? Bà có chút lương tâm nào không?” “Được thôi, Đồng Ngạn Thiên, ông có lương tâm, ông thương con gái, ông đưa nó đi viện đi, tôi xem ông lấy đâu ra tiền đưa nó đi khám bác sĩ.”
Chu Vũ Vịnói rồi chạy ra khỏi phòng Đồng Hiểu
Đồng Ngạn Thiên cúi đầu xuống, áy náy nói: “Hiểu Hiểu, ba xin lỗi, ba thật vô dụng.” Đồng Hiểu cố gắng mỉm cười, “Ba, con không sao, đã đỡ hơn nhiều rồi, ba không cần lo lắng.” “Hiểu Hiểu, chúng ta cứ đi bệnh viện đi, không có tiền ba có thể đi vay người khác.” Đồng Hiểu lắc đầu, “Không cần đâu, con đỡ hơn nhiều rồi thật mà, uống thuốc là không sao cả.” Đồng Ngạn Thiên thở dài, cũng đi ra khỏi phòng Đồng Hiểu
Cô nằm ở trên giường, đôi mắt vô thần nhìn trần nhà
Cô không thích đến bệnh viện, quá sợ hãi bệnh viện
Cũng không biết có phải là do bị bệnh không, gần đây Đồng Hiểu luôn suy nghĩ rất nhiều
Trong đầu cứ hiện ra ký ức trước năm mươi tuổi, vậy mà lại rõ ràng đến thế
Cô vẫn nhớ đến Hách Triết, người thiếu niên rời khỏi thế gian sớm như vậy
Còn cả đứa bé trong bụng, còn chưa đến cái thế giới tốt đẹp này đã chết ở trong bụng.
Sau khi sẩy thai, cô từng nghe được đoạn đối thoại của ba mẹ mình
“Đồng Hiểu chính là một khắc tinh, nó đã khắc chết bao nhiêu người rồi, có thể bảo vệ đứa bé này mới là lạ đấy.”
Đồng Ngạn Thiên mắng, “Sao bà có thể nói con gái mình như vậy hả?”
“Chẳng lẽ không đúng à? Anh cả chị dâu ông vì nó mà chết, Hách Triết còn trẻ như vậy đã gặp nạn, người nhà họ Hách nói nó là khắc tinh không sai chút nào.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]