Chương trước
Chương sau
“Đủ rồi, đừng nói nữa, bây giờ Hiểu Hiểu đã quá khổ sở rồi.”

Chu Vũ Vi lo lắng nói: “Thật không biết người tiếp theo nó khắc chết sẽ là ai? Tôi sợ nó lắm.” Qua năm mới, Chung Hân Văn dành thời gian bay đến Cẩm Giang một chuyến, mang rất nhiều đồ bổ vô cùng đắt tiền và quý hiếm ở nhà đi

Xuống máy bay, cô mới gọi điện thoại cho Đồng Hiểu

“Hiểu Hiểu, cậu đoán xem bây giờ tớ đang ở đâu?” “Anh? Pháp?” Giọng Đồng Hiểu rất yếu ớt.

Chung Hân Văn cười lớn nói, “Sai, sai, tớ đang ở Cẩm Giang, gửi địa chỉ nhà cậu cho tớ, tớ bắt xe từ sân bay đến nhà cậu luôn.” “Cái gì!” Đồng Hiểu gần như nhảy lên khỏi giường, “Sao cậu lại đến đây?”

“Cậu đừng quá kích động, tớ đến thăm con gái nuôi của tớ.” Đồng Hiểu phiền muộn, “Cậu đến sao không nói với tớ một tiếng, tớ chẳng có chút chuẩn bị nào cả, cậu ở sân bay đợi tớ, tớ đi đón cậu.” “Đợi cậu đến đón tớ thì trời tối mất, gửi địa chỉ cho tớ, tớ bắt xe qua đó luôn.” Đồng Hiểu gửi địa chỉ cho cô, mặc quần áo tử tế đi ra khỏi phòng.

Chu Vũ Vi đang chuẩn bị bữa tối ở phòng bếp.

“Mẹ, mẹ có thể đi chợ mua thêm mấy món ăn không, con có một người bạn sắp đến đây chơi.”

Chu Vũ Vi dừng lại, hỏi, “Bạn gì? Bạn Bắc Kinh à?” Đồng Hiểu gật đầu

“Là bạn gì, nam hay nữ? Làm gì? Gia đình làm gì?” Đồng Hiểu cau mày, giải thích đơn giản, “Bạn cùng phòng thời đại học của con, cũng là đồng nghiệp sau này của con, bạn gái.” “Được rồi, mẹ đi mua thêm hai món, nhà chúng ta mặc dù sơ sài nhưng cũng không thể để con mất mặt được

Đúng rồi, buổi tối bạn con sẽ ngủ ở nhà ta à?”

Đồng Hiểu suy nghĩ một chút, nói, “Cô ấy tương đối sang trọng, chắc là sẽ ở khách sạn.”

“Cũng đúng, người Bắc Kinh đều cao quý, vậy để bạn con ở khách sạn đi.”

Hôm nay Chu Vũ Vi lại phối hợp như vậy khiến Đồng Hiểu có chút bất ngờ.

Chu Vũ Vi và Đông Ngạn Thiên cùng đi chợ, chẳng mấy chốc đã mua đồ ăn về

Chu Vũ Vị cho Đồng Hiểu xem đồ ăn trong tay, “Đồng Hiểu, con xem đi, chỗ đồ ăn này hơn một trăm tệ, bây giờ giá cả đắt đến dọa người

Nếu như không phải bạn Bắc Kinh của con đến, mẹ đâu có nỡ mua nhiều đồ ăn như vậy.”

“Mẹ, cảm ơn mẹ.”

“Người Bắc Kinh chắc đều giàu có hào phóng, bạn con sẽ không đi tay không đến nhà nhỉ?”

Đồng Hiểu ngẩn ra

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Đồng Hiểu đi mở cửa, Chung Hân Văn đặt túi lớn túi nhỏ trong tay xuống, ôm chầm lấy Đồng Hiểu

“Hiểu Hiểu, đã lâu không gặp, tớ nhớ cậu quá!”

Đồng Hiểu dẫn Chung Hân Văn vào nhà.

Chu Vũ Vi nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Chung Hân Văn, mắt sáng lên.

“Hân Văn, đây là mẹ tớ, đây là ba tớ, em trai tớ đang chơi game ở trong phòng.” Chung Hân Văn đã sớm biết ba mẹ Đồng Hiểu là người thế nào, vì muốn Đồng Hiểu được sống vui vẻ ở nhà, trước khi đến cô đặc biệt chuẩn bị rất nhiều quà.

“Chào cô chú, cháu là Chung Hân Văn, bạn của Đồng Hiểu.” Chu Vũ Vi khách sáo nói: “Cháu đến chơi là được rồi, làm gì mà mua nhiều đồ như vậy.”

Chung Hân Văn mỉm cười, “Những thứ này đều là đồ bổ mang cho Đồng Hiểu, phiền cô làm cho Đồng Hiểu ăn

Những thứ này là quà tặng cô chú, em trai và chị, hy vọng mọi người thích.” Chu Vũ Vi vừa nhận quà, vừa nói: “Cháu khách sáo quá rồi, cháu như vậy cô chú sẽ ngại lắm.” Đồng Hiểu đứng ở bên cạnh, sắc mặt lập tức tái nhợt.

“A, đúng rồi, cháu không biết à? Đồng Hiểu nhà cô sẩy thai rồi, sao còn mua nhiều đồ bổ như vậy?”

Thời gian như dừng lại ngay lúc này, sắc mặt Chung Hân Văn tái mét, cô nhìn về phía Đồng Hiểu

“Hân Văn, đến phòng tớ nói đi.”

Đồng Hiểu kéo Chung Hân Vãn đến phòng mình, Chung Hân Văn nhìn vào mắt cô, nghiêm túc hỏi từng chữ, “Đồng Hiểu, mẹ cậu nói có đúng không?” Đồng Hiểu khẽ gật đầu.

Chung Hân Văn bám hai tay vào vai Đồng Hiểu, gần như gầm lên, “Đồng Hiểu, chuyện này là sao? Tại sao cậu lại sẩy thai?”

“Bác sĩ nói có thể là phôi thai không tốt.”

Chung Hân Văn hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

“Đau không? Sẩy thai có đau không?”

Đồng Hiểu thản nhiên nói: “Mong đời này cậu không phải trải qua chuyện như vậy.” Chung Hân Văn ôm lấy Đồng Hiểu, “Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu lại không nói cho tớ biết? Đồng Hiểu, trong mắt cậu có còn người bạn này nữa không?” “Tớ không muốn khiến cậu lo lắng.” “Đồng Hiểu, cậu khiến tớ cảm thấy mình không phải là một người bạn tốt

Ông trời thật là không công bằng, dựa vào cái gì cậu ở đây chịu khổ, Thẩm Thần Bằng lại tiêu dao sung sướng ở Bắc Kinh

Đợi tớ về Bắc Kinh rồi, tớ nhất định sẽ nói với anh ta, nói với anh ta có một cô gái tốt từng mang thai con của anh ta, nhưng bây giờ đứa bé mất rồi

Cho dù anh ta sẽ không quay đầu lại, tớ cũng phải để cho anh ta biết cmn anh ta đã làm cái chuyện không bằng súc sinh gì?”

Đồng Hiểu cầm tay Chung Hân Văn, khẽ nói: “Hân Văn, đừng như vậy, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đời này tớ không muốn có bất cứ quan hệ dây mơ rễ má gì với anh ấy nữa.”

“Nhưng cũng không thể để anh ta được thoải mái như vậy! Tớ nghe chị tớ nói cô gái bây giờ anh ta tìm mới hai mươi tuổi, vô cùng cưng chiều, cả ngày dẫn theo bên cạnh

Tên súc sinh này, anh ta chết không được tử tế đâu!”

Lần thứ hai nghe được cái tin này, Đồng Hiểu vô cùng bình tĩnh, lòng như chết rồi, không chút gợn sóng

Thậm chí cô còn khuyên Chung Hân Văn, “Hân Văn, sau này đừng quan tâm đến chuyện của anh ấy nữa

Thế giới của anh ấy vốn chính là như vậy, là tự tớ quá ngu thôi.” Chung Hân Văn hít sâu một hơi, hỏi: “Đồng Hiểu, thời gian cậu sẩy thai, người nhà cậu đối xử với cậu có tốt không? Tại sao tớ cảm thấy cậu gầy hẳn đi thế?” Đồng Hiểu cười, “Không sao, gần đây tớ bị cảm, không ăn được cái gì, cho nên mới gầy đi nhiều.” Cảm bao lâu? Có đi bệnh viện không?”

Đồng Hiểu lắc đầu, “Không đi bệnh viện, uống thuốc rồi, bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều.”

“Cậu đó, không biết thương mình gì cả, đợi lúc nữa ăn cơm xong tớ đưa cậu đi bệnh viện

Cảm lâu sẽ sinh ra bệnh khác.” Sau khi Đồng Hiểu và Chung Hân Văn vào phòng của Đồng Hiểu, Chu Vũ Vi gọi điện thoại bảo Đồng Phi đến giúp

“Bạn của Đồng Hiểu thật khách sáo, mua rất nhiều quà cho chúng ta

Đúng rồi, còn có quà cho con, có điều, chỉ là một cái túi mà thôi.” Chu Vũ Vi đưa túi cho Đồng Phi, Đồng Phi nhìn thấy, mắt sáng lên, “Mẹ, đây là túi LV.”

“LV là cái gì? Đắt lắm à?” “Túi LV thật toàn hơn mười nghìn tệ thôi.”

Chu Vũ Vi bĩu môi, “Làm sao có thể tặng cho con cái túi hơn mười nghìn tệ được, chắc chắn là đồ giả, con đừng nằm mơ nữa.” Đồng Phi cười nói, “Cũng đúng, cho dù là thật, con đeo ra ngoài người ta cũng sẽ cảm thấy là giả

Mẹ, cô ấy tặng quà gì cho mọi người thế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.