Đồng Hiểu khẽ nói, “Tôi vốn muốn tặng quà sinh nhật cho bạn, nhưng đắt quá.”
An Noãn rất kinh ngạc, “Bình thường anh tôi không phải là người hẹp hòi, anh ấy không đưa tiền cho cô tiêu à?” Mặt Đồng Hiểu hơi đỏ lên, cô thấp giọng nói: “Tôi không tiêu tiền của anh ấy.” An Noãn cảm thấy thời buổi này cô gái giống như Đồng Hiểu càng ngày càng ít. Có nhiều cô gái trăm phương ngàn kế bám lấy Thẩm Thần Bằng, không phải là bởi vì quyền thế của anh, không phải là bởi vì tiền bạc của anh sao? An Noãn nắm lấy tay Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, cổ nhất định không muốn có bất cứ liên quan gì với anh ấy về mặt tiền bạc. Nhưng cô là phụ nữ, bọn họ là đàn ông, đồng thời với việc bảo vệ lòng tự trọng của mình, cô cũng phải có suy nghĩ thỏa đáng về lòng tự trọng của đàn ông. Đàn ông cảm thấy mình kiếm tiền chính là vì cho người phụ nữ của mình tiêu, nếu như cô không thể khiến anh ấy có cảm giác thành tựu như vậy, sẽ đả kích tính tích cực của anh ấy. Cô hiểu ý tôi chứ?”
Đồng Hiểu gật đầu, “Nhưng tôi và anh ấy vẫn chưa đến mức như vậy.” An Noãn mắng, “Sao cô có thể nói như vậy, anh tôi nghe thấy sẽ cáu ngay, anh ấy đã muốn đưa cô về nhà rồi, cô nhất định không thể nói như vậy ở trước mặt anh ấy.” An Noãn nhìn mà nhức mắt, nghiêm túc nói: “Đồng Hiểu, không giấu gì cô, trước khi quen cô, anh tôi rất vớ vẩn, không nghiêm túc qua lại với bạn gái. Nhưng sau khi quen cô, tôi cảm thấy anh ấy thay đổi hẳn, thật đó. Tôi có thể nhìn ra anh ấy rất nghiêm túc với cô, tôi cũng hy vọng cô có thể nghiêm túc suy nghĩ cho tình cảm của hai người. Hôm nay, mỗi câu tôi nói với cô đều xuất phát từ tận đáy lòng, không phải là tôi cổ nói thay cho anh ấy. Anh tôi là một người đàn ông rất tốt, một đoạn tình cảm, một khi đã để ý thì sẽ toàn tâm toàn ý vì đối phương. Thật đó, xin cô nhất định phải tin tưởng anh ấy.”
Đồng Hiểu cười, khẽ nói, “Tôi tin anh ấy.”
Hai người ngồi một lúc, tiếng chuông điện thoại của An Noãn vang lên. Cô nghe điện thoại, không nhịn được nói với đầu kia, “Biết rồi biết rồi, anh phiền chết đi, uống cà phê cũng không được yên, lần sau em ra ngoài anh quy định thời gian luôn đi, đến lúc đó hãy đến đón em.”
“Biết rồi biết rồi, em ra ngay đây.” Cúp điện thoại, An Noãn áy náy nói: “Đồng Hiểu, không thể ngồi với cô nữa, chồng tôi đến đón tôi rồi.” Đồng Hiểu cười, “Không sao.” “Hay là thế này đi, tôi bảo tài xế nhà tôi đến, cô mua đồ xong bảo tài xế đưa cô về nhà, một cô gái sống ở bên ngoài tôi rất không yên tâm.” Đồng Hiểu cười nói, “Tôi không sao, tôi luôn một mình.”
“Vậy cô nhất định phải chú ý an toàn.”
An Noãn lại dặn dò mấy câu, chồng cô đã đến quán cà phê rồi. “Mạc Trọng Huy, không phải em bảo anh đợi ở bên ngoài à, có phải anh không tin em, tưởng là em đang uống cà phê với đàn ông không?”
Mạc Trọng Huy ôm cô, cười cưng chiều.
“Đồng Hiểu, tôi phải đi thật đây, cô và anh tôi nhất định phải thật tốt đấy.”
Nhìn bóng lưng Mạc Trọng Huy ôm Án Noãn rời đi, Đồng Hiểu cảm thấy người phụ nữ này là người phụ nữ hạnh phúc nhất mà cô từng gặp. Có một người chồng yêu cô, có hai đứa con đáng yêu. Rất lâu sau này Đồng Hiểu mới biết, An Noãn còn có rất nhiều người thương yêu cô, nhất là cái người đàn ông quyền cao chức trọng đó. Sau đó Đồng Hiểu dùng tiền lương của mình mua cho Chung Hân Văn một đôi giày cao gót. Buổi tối cô về chung cư của Thẩm Thần Bằng. Gần như vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của Thẩm Thần Bằng, Thẩm Thần Bằng mở miệng liền hỏi cô ở đâu.
Đồng Hiểu cười nói, “Em ở nhà anh.” “Ngoan như vậy à?” Anh có vẻ không tin tưởng lắm.
“Em phát hiện ở nơi này, ít nhất có thể ngủ nhiều hơn một tiếng, cho nên...” Thẩm Thần Bằng ở đầu kia cười sảng khoái, “Đồng Hiểu, bây giờ em mới phát hiện ra à? Ở nhà anh, ít nhất có thể khiến em bớt được hai tiếng trên đường. Hai tiếng này có thể làm rất nhiều chuyện, sau này em đừng ngốc nghếch về cái gara nát của em nữa, trả lại gara đi.”
“Không, không thể trả.” Đồng Hiểu nói rất kiên định, “Ngộ nhỡ ngày nào đó em bị anh vứt bỏ, em vẫn phải về đó.” Thẩm Thần Bằng hừ lạnh, “Nói linh tinh gì thế anh là người như vậy à?” Đồng Hiểu cười, rất nhiều lúc, rất nhiều chuyện, không có ai có thể bảo đảm được, không ai biết một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. “Đồng Hiểu, có nhớ anh không?” Cô do dự một chút, thấp giọng nói, “Nhớ.”
“Nhớ nhiều không?”
“Rất nhớ.” “Rất nhớ là bao nhiêu?” Thẩm Thần Bằng không ngừng truy hỏi. “Rất nhớ rất nhớ.” Lúc này Thẩm Thần Bằng mới hài lòng.
Hai người nói chuyện khoảng một tiếng, cũng không biết lấy đâu ra nhiều chuyện mà nói như vậy.
Sau đó điện thoại của Đồng Hiểu tự động tắt máy, cuộc điện thoại này mới kết thúc.
Đêm đó, mặc dù nằm một mình trên cái giường kingsize nhưng Đồng Hiểu ngủ cực kỳ ngon. Ban đêm còn mơ một giấc mơ tốt đẹp, cô mơ thấy mình mặc váy cưới thuần khiết, nhưng không nhìn rõ mặt của người đối diện trên thảm đỏ, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng anh rất cao lớn, tác phong nhanh nhẹn.
Ngày nghĩ sao đêm mơ vậy, sau khi tỉnh lại, Đồng Hiểu cảm thấy mặt mình nóng rực lên.
***
Biệt thự nhà họ Chung.
Chung Hân Văn tỉnh dậy xuống tầng uống nước, thấy trên sofa có bóng người, cô bị dọa hét lên, bật đèn, mới phát hiện là Chung Hân Nhiên. “Gào cái gì thế? Muốn đánh thức ba mẹ dậy dạy dỗ tạo một trận à?” Chung Hân Nhiên gầm khẽ. Chung Hân Văn đi đến trước mặt cô ta mới phát hiện cô ta uống nhiều rồi.
“Suốt ngày uống rượu, cuộc sống của chị vui sướng thật đấy.” Chung Hân Văn tức giận châm biếm một câu rồi đi vào phòng bếp rót hai cốc nước, đưa cho Chung Hân Nhiên một cốc. “Uống nước đi, chị nhìn chị bây giờ xem có còn ra hồn người nữa không? Cả ngày uống rượu với đám bạn xấu, không nghĩ xem mình đã ba mươi tuổi rồi còn ra ngoài lăn lộn với bọn họ, chị còn gả ra ngoài được à?”
Chung Hân Nhiên bể cốc nước, hừ giọng, “Mày là cái thá gì, mày chỉ là con gái riêng của tình nhân ba tao sinh ra thôi, mày còn quản tao à?”
“Chung Hân Nhiên, chị luôn dùng cái này châm chọc đả kích tôi, thú vị lắm à? Cho dù chị có châm biếm tôi thế nào, tôi cũng giống chị, là con gái của Chung Dật Chính, trên người chảy dòng máu của nhà họ Chung.”
“Không, tao là thiên kim của nhà họ Chung, mày chỉ là con riêng của nhà họ Chung.”
Chung Hân Văn lười lý luận với một người phụ nữ say rượu.
Bị cô ta mắng nhiều, Chung Hân Văn đã quen rồi.
Chung Hân Văn đang định quay người lên tầng thì Chung Hân Nhiên gọi cô ta lại. “Qua mấy ngày nữa có phải là sinh nhật mày không?” Chung Hân Văn ngây ra trong chốc lát rồi lại đi đến trước mặt Chung Hân Nhiên, cười nói, “Hóa ra chị vẫn nhớ sinh nhật tôi à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]